Giữa nhộn nhịp ở thành phố này, có khi nào bạn thấy nhớ không?
Thời gian cứ trôi đều trên mái tóc của chúng tôi, nhẹ nhàng nhưng cũng thật khắc nghiệt. Kỷ niệm thời học trò không bị thời gian xóa nhòa đi mà nó dường như là một tiềm thức ẩn dật ở đâu đó để rồi lại ùa về khi mỗi mùa hoa phượng đến.
Những kỷ niệm về ngày cuối cùng trong đời học sinh đối với tôi khi ấy thật nhẹ nhàng để tận hưởng cũng như có thể cảm nhận được nó là thế nào. Tôi cũng như bao học sinh khác cũng có những kỉ niệm, cũng có những tình cảm của tuổi học trò dành cho ai đó. Cũng mong muốn được thổ lộ trong ngày cuối cùng của đời học sinh. Vì tôi thường nghe nói “Đừng để khi bạn xa quãng đời học sinh bạn phải hối tiếc về nó”.
Ngày hôm đó đối với tôi cũng bình thường như mọi ngày – ngay cả bây giờ tôi vẫn không hiểu sao được bản thân mình lại có cảm giác bình thường như vậy trong một ngày mà đối với mọi học sinh khác thật đặc biệt. Tôi bình thản bước đến trường trong buổi sáng tờ mờ sương sớm, công việc cho buổi sáng cuối cùng của ngày học sinh đã được chúng tôi lên kế hoạch khá chi tiết.
Mới 5giờ30, những thành viên gần trường đã tập hợp đầy đủ. Theo đúng tinh thần, phần công việc thu thập hoa phượng, hoa bằng lăng được giao cho các bạn nam. Các bạn nữ thì dọn dẹp phòng học một cách hết sức tỉ mỉ. Màng sương trắng ngày một nhạt dần, những tia nắng đầu tiên đã đến với chúng tôi thật vô tình. Đó cũng là báo hiệu thời gian chuẩn bị đã hết.
Mọi người tập hợp đầy đủ phân phát cho nhau những chùm hoa phượng đỏ thắm, những cành bằng lăng tím ngắt. Những bông hoa phượng vỹ được rải khắp phòng học. Có thể nói đây là một khung cảnh mà suốt 12 năm học tôi chưa bao giờ được chứng kiến. Nhưng nó cũng không làm tôi thấy quá bất ngờ, vì việc nó sẽ như vậy mà.
Tùng… Tùng… Tùng. Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ vào lớp. Những thành viên đến muộn nhất cũng vô cùng ngạc nhiên. Tuy mang trong mình cảm giác hết sức đặc biệt song ai cũng có chút lo sợ vì hành động này. Mọi việc trôi qua có vẻ khá yên ổn. Chúng tôi trao cho nhau những chữ ký trên áo trắng của mỗi người, với những lời chúc về sự thành công trong tương lai.
Cuối cùng thì buổi học cũng đã kết thúc, đó cũng là thời gian của những cảm xúc thật mạnh mẽ dâng trào theo từng đợt. Ai ai cũng mang trong mình tâm trạng thật hỗn độn, rồi mai đây sẽ không còn là học sinh, sẽ không còn được gặp bạn bè, sẽ không còn những buổi học trên lớp, không cùng nhau thảo luận, không cùng nhau làm bài tập. Thật nhiều những suy tư.
Riêng tôi, tôi chọn cho mình một góc lớp, ở nơi đó tôi có thể quan sát được tất cả các bạn bè của mình, nhìn lại những khuôn mặt thân thương ấy một lần cuối cùng cho cả một quãng đời học sinh. Thời gian dường như dài vô tận, những tiếng ve râm rang cứ như vô hạn lặp đi lặp lại trong không gian thân thương của chúng tôi. Hòa trong tiếng ve là những lời hát của một ai đó tự cất lên rồi được mọi người cùng hòa nhịp…
[You must be registered and logged in to see this image.]
“…Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Bên nhau tháng ngày, cho nhau những hoài niệm
Để nụ cười còn mãi lắng trên hàng mi, trên bờ môi
Và trong những… kỷ niệm xưa …..!”
Với chính tôi lúc đó thật không có cảm nhận nhiều về việc chia xa này cho lắm. Bạn bè bên cạnh mình thì có đứa khóc, có đứa cứ ôm lấy nhau mà khóc. Còn riêng tôi thì lại thấy sảng khoái, ôi thật là nghịch lý! Chắc có lẽ cũng vì tôi là người luôn hết mình vì mọi người, vì bạn bè nên cũng không còn nhiều điều để mà luyến tiếc nữa. Chắc cũng có ít người có suy nghĩ giống tôi. Nhưng đây là điều mà tôi đã nghĩ và đã làm.
Có lẽ tôi là người khá cô quạnh trong cảm xúc. Việc các bạn tôi tôn sùng thì tôi lại xem nó là việc bình thường. Cũng như ngày cuối cùng của quãng đời học sinh trôi qua với tôi thật nhẹ nhàng. Nhiều bạn bè cứ hay hỏi tôi: “Liệu có phải là tôi ghét họ?”. Tôi luôn dành câu trả lời cho chính những người bạn của mình.
Vào đại học rồi, tôi vẫn thường xem lại những bức hình chúng tôi chụp chung vào buổi học cuối cùng ấy, có phải vì càng lớn hơn tôi càng đa cảm thêm hay không nhưng tôi lại thấy ngập tràng cảm xúc trong không khí của buổi học ấy. Tràn về là những kỉ niệm đã qua, những ngày tháng cùng đạp xe đi du lịch ở một ghềnh đá, một cảnh đẹp nào đó.
Những lời nói của buổi học ấy, những lời tỏ tình của những người không muốn phải bỏ lỡ một cơ hội, không muốn phải giữ mãi trong lòng những điều phải nói. Không ai trách ai vào thời khắc ấy cả. Tất cả chúng tôi đều trao nhau lời “cảm ơn”. Cảm ơn tất cả các bạn đã cho tôi biết thế nào là tình bạn, cho tôi biết thế nào là một quãng đời học trò thật ngây thơ và đầy ắp những kỉ niệm. Ở thời khắc cuối cùng của học sinh, của một thay đổi lớn về chất
Vào đại học có quá nhiều biến cố để chúng tôi có thể tập hợp lại với nhau, những cuộc điện thoại thưa dần. Âu có lẽ cũng là vì chúng tôi đã lớn. Mỗi người đều có những lo lắng riêng cho bản thân, có những lựa chọn riêng cho cuộc sống. Tình yêu cũng chiếm đi phần nhiều thời gian cho tình bạn. Nhưng chúng tôi cũng không mấy giận nhau, cuộc sống phải vậy thôi.
Chúng tôi không thể đứng mãi trong khi cuộc sống thì đang chạy. Với bản thân mỗi người thì các bạn luôn thấy không thay đổi theo thời gian song với bạn bè thì bạn đang thay đổi. Đó cũng là điều dễ hiểu song đừng đi quá xa những gì chúng ta đã mong muốn. Với những lúc rảnh rỗi hãy nhớ về những kỉ niệm của một thời học sinh yêu dấu nhé các bạn. Nó sẽ là hành trang theo chân bạn suốt quãng đời còn lại.
Tôi cảm thấy thật may mắn khi được nhiều kỉ niệm như vậy. Giờ thì tôi mới hiểu được tâm tư của người đã viết nên bài hát “Mong ước kỉ niệm xưa” – có lẽ nhiều thứ qua đi thì ta mới nhận ra nó thật đáng trân trọng biết bao.
[You must be registered and logged in to see this link.]
“Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỷ niệm
Kỷ niệm thân yêu ơi sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô
Bạn bè mến thương ơi sẽ còn nhớ những lúc giận hờn
Để rồi mai chia xa lòng chợt dâng niềm thiết tha
nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa…”
Gởi lời thân thương đến tất cả các bạn của tôi.
Thời gian cứ trôi đều trên mái tóc của chúng tôi, nhẹ nhàng nhưng cũng thật khắc nghiệt. Kỷ niệm thời học trò không bị thời gian xóa nhòa đi mà nó dường như là một tiềm thức ẩn dật ở đâu đó để rồi lại ùa về khi mỗi mùa hoa phượng đến.
Những kỷ niệm về ngày cuối cùng trong đời học sinh đối với tôi khi ấy thật nhẹ nhàng để tận hưởng cũng như có thể cảm nhận được nó là thế nào. Tôi cũng như bao học sinh khác cũng có những kỉ niệm, cũng có những tình cảm của tuổi học trò dành cho ai đó. Cũng mong muốn được thổ lộ trong ngày cuối cùng của đời học sinh. Vì tôi thường nghe nói “Đừng để khi bạn xa quãng đời học sinh bạn phải hối tiếc về nó”.
Ngày hôm đó đối với tôi cũng bình thường như mọi ngày – ngay cả bây giờ tôi vẫn không hiểu sao được bản thân mình lại có cảm giác bình thường như vậy trong một ngày mà đối với mọi học sinh khác thật đặc biệt. Tôi bình thản bước đến trường trong buổi sáng tờ mờ sương sớm, công việc cho buổi sáng cuối cùng của ngày học sinh đã được chúng tôi lên kế hoạch khá chi tiết.
Mới 5giờ30, những thành viên gần trường đã tập hợp đầy đủ. Theo đúng tinh thần, phần công việc thu thập hoa phượng, hoa bằng lăng được giao cho các bạn nam. Các bạn nữ thì dọn dẹp phòng học một cách hết sức tỉ mỉ. Màng sương trắng ngày một nhạt dần, những tia nắng đầu tiên đã đến với chúng tôi thật vô tình. Đó cũng là báo hiệu thời gian chuẩn bị đã hết.
Mọi người tập hợp đầy đủ phân phát cho nhau những chùm hoa phượng đỏ thắm, những cành bằng lăng tím ngắt. Những bông hoa phượng vỹ được rải khắp phòng học. Có thể nói đây là một khung cảnh mà suốt 12 năm học tôi chưa bao giờ được chứng kiến. Nhưng nó cũng không làm tôi thấy quá bất ngờ, vì việc nó sẽ như vậy mà.
Tùng… Tùng… Tùng. Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ vào lớp. Những thành viên đến muộn nhất cũng vô cùng ngạc nhiên. Tuy mang trong mình cảm giác hết sức đặc biệt song ai cũng có chút lo sợ vì hành động này. Mọi việc trôi qua có vẻ khá yên ổn. Chúng tôi trao cho nhau những chữ ký trên áo trắng của mỗi người, với những lời chúc về sự thành công trong tương lai.
Cuối cùng thì buổi học cũng đã kết thúc, đó cũng là thời gian của những cảm xúc thật mạnh mẽ dâng trào theo từng đợt. Ai ai cũng mang trong mình tâm trạng thật hỗn độn, rồi mai đây sẽ không còn là học sinh, sẽ không còn được gặp bạn bè, sẽ không còn những buổi học trên lớp, không cùng nhau thảo luận, không cùng nhau làm bài tập. Thật nhiều những suy tư.
Riêng tôi, tôi chọn cho mình một góc lớp, ở nơi đó tôi có thể quan sát được tất cả các bạn bè của mình, nhìn lại những khuôn mặt thân thương ấy một lần cuối cùng cho cả một quãng đời học sinh. Thời gian dường như dài vô tận, những tiếng ve râm rang cứ như vô hạn lặp đi lặp lại trong không gian thân thương của chúng tôi. Hòa trong tiếng ve là những lời hát của một ai đó tự cất lên rồi được mọi người cùng hòa nhịp…
[You must be registered and logged in to see this image.]
“…Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Bên nhau tháng ngày, cho nhau những hoài niệm
Để nụ cười còn mãi lắng trên hàng mi, trên bờ môi
Và trong những… kỷ niệm xưa …..!”
Với chính tôi lúc đó thật không có cảm nhận nhiều về việc chia xa này cho lắm. Bạn bè bên cạnh mình thì có đứa khóc, có đứa cứ ôm lấy nhau mà khóc. Còn riêng tôi thì lại thấy sảng khoái, ôi thật là nghịch lý! Chắc có lẽ cũng vì tôi là người luôn hết mình vì mọi người, vì bạn bè nên cũng không còn nhiều điều để mà luyến tiếc nữa. Chắc cũng có ít người có suy nghĩ giống tôi. Nhưng đây là điều mà tôi đã nghĩ và đã làm.
Có lẽ tôi là người khá cô quạnh trong cảm xúc. Việc các bạn tôi tôn sùng thì tôi lại xem nó là việc bình thường. Cũng như ngày cuối cùng của quãng đời học sinh trôi qua với tôi thật nhẹ nhàng. Nhiều bạn bè cứ hay hỏi tôi: “Liệu có phải là tôi ghét họ?”. Tôi luôn dành câu trả lời cho chính những người bạn của mình.
Vào đại học rồi, tôi vẫn thường xem lại những bức hình chúng tôi chụp chung vào buổi học cuối cùng ấy, có phải vì càng lớn hơn tôi càng đa cảm thêm hay không nhưng tôi lại thấy ngập tràng cảm xúc trong không khí của buổi học ấy. Tràn về là những kỉ niệm đã qua, những ngày tháng cùng đạp xe đi du lịch ở một ghềnh đá, một cảnh đẹp nào đó.
Những lời nói của buổi học ấy, những lời tỏ tình của những người không muốn phải bỏ lỡ một cơ hội, không muốn phải giữ mãi trong lòng những điều phải nói. Không ai trách ai vào thời khắc ấy cả. Tất cả chúng tôi đều trao nhau lời “cảm ơn”. Cảm ơn tất cả các bạn đã cho tôi biết thế nào là tình bạn, cho tôi biết thế nào là một quãng đời học trò thật ngây thơ và đầy ắp những kỉ niệm. Ở thời khắc cuối cùng của học sinh, của một thay đổi lớn về chất
Vào đại học có quá nhiều biến cố để chúng tôi có thể tập hợp lại với nhau, những cuộc điện thoại thưa dần. Âu có lẽ cũng là vì chúng tôi đã lớn. Mỗi người đều có những lo lắng riêng cho bản thân, có những lựa chọn riêng cho cuộc sống. Tình yêu cũng chiếm đi phần nhiều thời gian cho tình bạn. Nhưng chúng tôi cũng không mấy giận nhau, cuộc sống phải vậy thôi.
Chúng tôi không thể đứng mãi trong khi cuộc sống thì đang chạy. Với bản thân mỗi người thì các bạn luôn thấy không thay đổi theo thời gian song với bạn bè thì bạn đang thay đổi. Đó cũng là điều dễ hiểu song đừng đi quá xa những gì chúng ta đã mong muốn. Với những lúc rảnh rỗi hãy nhớ về những kỉ niệm của một thời học sinh yêu dấu nhé các bạn. Nó sẽ là hành trang theo chân bạn suốt quãng đời còn lại.
Tôi cảm thấy thật may mắn khi được nhiều kỉ niệm như vậy. Giờ thì tôi mới hiểu được tâm tư của người đã viết nên bài hát “Mong ước kỉ niệm xưa” – có lẽ nhiều thứ qua đi thì ta mới nhận ra nó thật đáng trân trọng biết bao.
[You must be registered and logged in to see this link.]
“Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỷ niệm
Kỷ niệm thân yêu ơi sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô
Bạn bè mến thương ơi sẽ còn nhớ những lúc giận hờn
Để rồi mai chia xa lòng chợt dâng niềm thiết tha
nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa…”
Gởi lời thân thương đến tất cả các bạn của tôi.