Chưa bao giờ nó thấy lòng mình nhẹ nhõm như lúc này, thời học sinh đi qua, dỗi hờn đi qua, nỗi buồn cũng đi qua, còn tiếng cười xin ở lại!
0h38′…
Âm báo tin nhắn của nó vang lên…
“Sinh nhật vui vẻ… (Blog radio)”
Số điện thoại quen thuộc mà nó nhớ như in khiến dòng cảm xúc nơi nó trong vô thức dâng trào trên khóe mắt…
“Chúc mừng sinh nhật?” - Nó bật cười, nụ cười còn xót xa hơn cái đang lăn dài trên khuôn mặt nó… Đã hai năm trôi qua, nhưng tại sao nó không thể quên mặc dù đã cả trăm lần nó tự nhắc bản thân mình là không được nhớ?
Điện thoại vẫn rung liên hồi, những tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ các số điện thoại khác liên tục được gửi đến, nhưng nó vẫn mãi nhìn vào số điện thoại đang làm nó rơi nước mắt… Người đó vẫn nhớ ngày sinh của nó, ngày mà hàng năm, nó vẫn nhớ về người ta, về kỉ niệm và buồn…
Có ai đó đã nói với nó: “Chuyện buồn, hãy viết lên cát, để sóng cuốn đi, còn những kỉ niệm tốt đẹp, hãy dành cho nhau mãi mãi…”, nhưng có lẽ là nó không làm được và sự thực là hai năm qua, thi thoảng nó vẫn nhớ về người ta và về nỗi buồn đã từng nếm qua của nó. Reply: “Cám ơn!” nhưng nó vẫn không thấy lòng mình nhẹ nhõm, một sức ép vô hình đang đè nặng lên người nó… khó chịu…
1h35’…
Vẫn không ngủ được, một miền kí ức, yêu thương, hãnh diện và giận hờn đang xâm lấn tâm hồn nó. Kí ức đầy niềm vui nhưng cũng đầy nỗi buồn, kí ức mà nó vừa muốn níu giữ, lại vừa muốn quên đi…
***
Minh đã từng là người bạn trai thân thiết nhất của nó, người mà nó có thể tâm sự hay kể bất cứ rắc rối nào mà không chút đắn đo. Đã từng có một thời, bạn bè phải ghen tị với nó về một tình bạn đẹp như vậy giữa một người con trai và một người con gái. Một thời nó tự hào về Minh và về những gì nó đang có. Thế nhưng, có lẽ không ai khác mà chính bản thân nó đã phũ phàng đánh mất những điều mà lẽ ra nó phải quý trọng đó. Phải, chính nó, trong thâm tâm nó nhận rõ điều đó, nhưng trước nỗi đau, nó vẫn luôn đổ lỗi cho ngoại cảnh, cho người bạn của nó. Một sự lừa dối bản thân đến tàn nhẫn? Có lẽ vì thế, mà nỗi đau của nó, vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai…
Nó gặp Minh vào ngày đầu tiên bước vào lớp 10, ngày đó, nó bị tai nạn nên mặt mũi có những vết xước khó coi, Minh ngồi sau lưng nó, chưa biết tên nên Minh gọi nó là “lọ nghẹ”. Thật là đáng ghét quá, đã lỡ có chữ “lọ” rồi , sao không gọi là “lọ lem”? “Đợi đó, hết mấy vết này, ta sẽ thành công chúa cho nhà ngươi xem!” - nó thầm “hoang tưởng”.
Rồi thời gian trôi qua, một tuần, hai tuần… nó dần hòa nhập vào mội trường mới, nơi có những bạn bè yêu quý mà sau này nó phải khóc nấc lúc chia xa. Ấn tượng của nó về Minh cũng dần dần đổi khác, từ một cậu bạn ăn nói có phần vô duyên, trước mắt nó, Minh dần dần hoàn hảo hơn: thẳng thắn, tự nhiên, thân thiện và “nghĩa hiệp” nữa.
Không biết nó dùng từ “nghĩa hiệp” có đúng không? Đó chẳng qua chỉ là một lần Minh ra tay bên vực cho một người bạn trong lớp bị một tên lạ mặt ở ngoài vào trường ăn hiếp, sau lần đó, Minh bị ra hội đồng kỉ luật, hạ hạnh kiểm. Nhưng hành động lần đó của Minh đã để lại trong nó những ấn tượng sâu sắc, đó là một trong những lý do nó xác định: “Mình muốn chơi thân với con người này!”.
Nghe có vẻ kì cục, nhưng không hiểu sao nó nhìn thấy ở Minh những điều thật lạ… Và thế, những điều có vẻ như nhỏ bé ấy đã bắt đầu cho một tình bạn lớn giữa nó và Minh.
***
Tuổi học trò quả là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Một bầu trời gọn đẹp với nụ cười, nước mắt, phút yêu thương, giận hờn, ở đó, thời gian không được tính bằng “tháng”, “ngày”, không được đo bằng đồng hồ mà được tính bằng những bài kiểm tra và đo bằng kỉ niệm… Phải rồi, những kỉ niệm với phượng đỏ và bằng lăng tím, với bài vở chổng chất nhưng vẫn thấy đầy ắp yêu thương khi bạn bè réo chuông kêu nhau dậy học bài vài mỗi sáng…
Có ai đó đã nói với nó rằng: “Tình bạn tốt đẹp sẽ không bao giờ có được kết thúc tốt đẹp, vì nó sẽ không bao giờ kết thúc…”. Và nó đã tin tuyệt đối vào điểu đó, vào tình bạn được mọi người ngưỡng mộ của nó và Minh.
Lớp nó là lớp chọn của trường, điều đó có nghĩa là lớp nó tập hợp nhiều học sinh giỏi trong khối. Nhưng lớp nó cũng đặc biệt là lớp quậy phá nhất trường, không thể kể hết được những trò nghịch ngợm do lũ quỷ lớp nó nghĩ ra. Học kỳ đầu, bạn bè còn lạ lẫm thì không đến nỗi, đến học kỳ hai, khi chúng nó dần quen biết nhau và liên kết thành một khối đoàn kết mạnh mẽ, cùng nhau tìm trò thì bảng xếp hạng thực sự đã trở thành thảm họa, sổ đầu bài lúc nào cũng đầy nhóc vi phạm, lúc này thì thầy chủ nhiệm của lũ chúng nó đã nổi đóa thực sự. Một chiến dịch đổi chỗ với quy mô lớn trên toàn lớp được thầy đề ra và thi hành nhanh gọn trong một buổi sinh hoạt lớp. Theo kế hoạch, thầy sẽ xếp sao cho những bạn trai nghịch ngợm hay nói chuyện sẽ bị tách ra bởi những bạn nữ ít nói và ngược lại. Sau lần “đại cải cách” ấy, nó và Minh ngồi cạnh nhau.
Kiểu xếp chỗ “nam nữ xen kẽ” này của thầy đã mang lại hiệu quả tích cực, lớp nó bớt ồn hẳn, thứ hạng dần tăng lên, nhưng hệ quả của nó cũng lắm phức tạp. Điều này chỉ có mỗi cô giáo dạy Văn “nhạy cảm” của chúng nó là nhìn thấy, cô thường hay chọc lũ quỷ của cô thế này: “Xa nhau thì thấy cũng bình thường, gần nhau sao thấy cứ thương thương.”. Mỗi lần cô nói vậy, lớp nó cứ cười hì, ấy vậy mà sau một thời gian thì “thương” thật, từng cặp, từng cặp, từng cặp dần dần xuất hiện, có lúc thật dễ thương, nhưng cũng có lúc thật buồn…
Ngồi gần nhau, Minh và nó cũng dần hiểu nhau và thân nhau hơn, nhưng tất cả chỉ dừng ở tình bạn. Có một người bạn thân khác phái là một điều tuyệt vời, có lẽ cả nó và Minh đều nghĩ như vậy.
Trong lớp nó, dĩ nhiên cũng tồn tại những cặp bạn thân khác giới giống như nó và Minh, nhưng rồi những tình bạn như vậy bên cạnh nó cũng dần kết thúc. Nó nhớ mãi vẻ mặt thật buồn của Trinh – cô bạn đáng yêu của nó trong buổi tối lang thang xe đạp điện sau giờ học thêm…
- Tại sao không thể tồn tại tình bạn mãi mãi giữa con trai và con gái nhỉ?
Một ngày giữa tháng 12, cái lạnh của tiết trời vào đông của miền trung du làm nó bất giác run lên. Quay sang nhìn Trinh, dường như nỗi buồn đâu đó lang thang đã bị sương đêm ôm trọn rồi đọng lại trên khóe mắt cô bạn… mênh mông… Nó thấy lòng mình vừa trống rỗng, vừa đong đầy, nó muốn làm một cái gì đó cho Trinh nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu…
- Trinh sao vậy?
- Cậu sẽ làm gì khi bạn trai của bạn thân của mình lại nói thích mình? – Trinh hỏi nó…
Một chút bối rối… Có lẽ nó đã đoán ra…
Những ngày tiếp theo sau đó, nó không còn thấy Trinh nô đùa cùng cậu bạn thân nữa, giữa hai đứa dường như xuất hiện một bức tường vô hình, gặp nhau cũng chỉ đưa cho nhau một ánh nhìn… rổi bỗng chốc quay đi. Trinh chẳng mấy khi kể lể cho nó nghe, những lúc nói chuyện, Trinh chỉ nói với nó rằng nó thật hạnh phúc vì có một người bạn trai thân đúng nghĩa, Trinh nói vậy… và nó biết người bạn gái thân thiết của nó đang buồn thật nhiều.
Nó buồn cho Trinh và tự hào về cái mà bản thân mình đang có. Chẳng biết từ lúc nào, Minh đối với nó không đơn thuần như một người bạn, mà như một người anh trai vậy. Người anh trai tuyệt vời cưng chiều em gái nhỏ, cùng nó thức đến thật khuya chỉ để nghe nó than vãn và giải quyết giúp nó những rắc rối ngớ ngẩn do nó gây ra, nhận lỗi giúp nó khi nó bị ghi tên vào sổ đầu bài, hàng ngày đến nhà chở nó đi học trong suốt một tuần nó bị tai nạn giao thông… Minh tốt với nó từng cái nhỏ nhất và cũng dễ thương nhất…
Nó nhớ hoài hình “khuôn mặt cười” trên bầu trời đêm được tạo bởi mặt trăng hình liềm và hai ngôi sao mà nó đã từng nhìn thấy vào một trong những khoảnh khắc đáng yêu nhất của thời học sinh. Đó chẳng phải là một hiện tượng thiên nhiên kì lạ hay hiếm hoi, nhưng đối với lũ học sinh đang ở cái tuồi hồn nhiên, đầy mơ mộng như chúng nó thì “khuôn mặt cười” thật sự thu hút, chúng nó chỉ nhau, cùng trầm trồ, cười nói… thoáng chốc. Những căng thẳng của giờ học thêm trước đó biến mất, khuôn mặt nhễ nhại và buồn ngủ của chúng nó đồng loạt sáng bừng lên với nụ cười sáng trong hơn cả mảnh tranh hình liềm trên bầu trời kia. Trong khoảnh khắc đó, điện thoại nó rung lên bởi âm báo tin nhắn, là Minh: “Hà nhìn lên trời kìa, chỗ hai ngôi sao với mặt trăng á, hay lắm!”. Dễ thương quá! Người bạn của nó…
Nó nhớ mùa thi cuối kì I năm nó học lớp 11, trước ngày thi, nó cùng Minh và hai đứa bạn hâm hâm của chúng nó không lo ở nhà học bài mà rủ nhau đi chùa cầu may, rồi sau đó sẵn tiện đi chơi Noel luôn, thật là ngớ ngẩn hết sức! Buổi tối hôm đó, thay vì tập trung học bài thì nó lại làm 4 miếng giấy, ghi 4 tên 4 bài thơ đã học, “úmbalaxìbùa” rồi bốc đại một miếng học tủ. Đã vậy, nó còn dụ Minh học tủ theo, ấy vậy mà Minh cũng học giống nó, để rồi hai đứa cùng bị “tủ đè”. Ngốc quá! Bạn thân ơi…
Và nó nhớ những buổi tối nó cùng Minh song song đi về trên con đường vắng, chẳng biết từ bao giờ, nó đã lập trình cho mình rằng Minh sẽ là người bảo vệ nó khi nó chẳng may gặp phải một tên biến thái hay đại loại như vậy trên con đường vắng vẻ này. Tự mình áp đặt, rồi tự mình oán trách… tính nó kì cục như vậy, phải, nó chẳng có quyền gì, ấy vậy mà nó đã oán trách Minh khi một hôm cậu ta không về cùng nó và cũng chính hôm ấy, nó bị một thằng con trai chạy xe máy sát qua cố tình đập vào ngực. Tối đó, nó nhắn tin trách Minh, Minh dĩ nhiên chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn xin lỗi nó rối rít. Thương quá! Bạn tôi…
Nó thương Minh bằng tình cảm hồn nhiên nhất, tinh khiết nhất, trong mắt nó, Minh là một tên con trai hoàn hảo, nó thấy Minh đối với nó cái gì cũng tốt. Ở ngoài lớp học, Minh vốn là đứa có nhiều mối quan hệ với cả những thành phần bất hảo, có thể gọi là vậy, nhưng với nó, Minh luôn là người biết phân biệt đúng sai, biết thế nào là giới hạn, chừng mực và đặc biệt, nó thích Minh ở chỗ biết cách cư xử với từng người. Nó có cảm giác, riêng đối với nó, Minh thật hiền lành, đáng yêu… Nó cũng biết rằng Minh rất thương nó, thương bằng tình cảm của một người anh trai dành cho em gái, và nó tuyệt nhiên tin vào thứ tình cảm trong sáng ấy, tin rằng, Minh sẽ không bao giờ quay lưng lại với nó, vì tình cảm là thứ không dễ gì thay đổi.
Nhưng nó đã lầm… Chẳng bao lâu sau đó, nó bàng hoàng nhận ra rằng, tình cảm con người, sao mà thay đổi nhanh đến thế…
[You must be registered and logged in to see this image.]
“Hà khìn!” - Nó nhận được tin nhắn của Minh trong một ngày mưa.
“Bị gì á?” - Nó reply chọc lại.
“Lỡ thích Hà khìn rồi, giờ chẳng biết phải làm sao nữa…”
Tin nhắn tới và nó bật cười: “Cái thằng này, giỡn gì kì cục.”- Nó thầm nghĩ rồi nhanh chóng nhắn tin trả lời: “Không được đâu, Minh là anh trai Hà mà!”
1 phút…
2 phút…
Rồi 3 phút…
Vẫn không nhận được tin nhắn của Minh… nó bắt đầu suy nghĩ và lo sợ, nó sợ cái tình cảm đáng yêu tròn đầy khiến nó tự hào lại bị bóp méo bởi những ngộ nhận nhất thời. Nó yêu thứ mà Minh và nó có cho đến hiện tại và nó muốn là mãi mãi, chẳng bao giờ đổi thay.
Rrrruuùuuunnnngggg… – tiếng điện thoại rung lên làm nó giật mình, là tin nhắn của Minh. Bấm nút đọc tin nhắn mà tin nó đập liên hồi, vì lo sợ? hay vì một thứ gì khác? Chính bản thân nó cũng không rõ…
Hít một hơi thật sâu, nó nhấn nút cho tin nhắn mở ra: “Hehe… Minh giỡn đó! Vậy cũng tin!” Nó cười…
Mặc dù nó không hoàn toàn tin rằng: “Minh giỡn đó!” vì trước giờ, Minh chẳng bao giờ như vậy, Minh từng nói rằng nó giống như một thiên thần, trước đó, điều này làm nó vui, nhưng bây giờ nó buộc phải suy nghĩ nhiều hơn. Nó nhận ra rằng, có thể Minh đang nói giỡn thật, nhưng dù sao đi nữa, nó cần phải đặt ra giữa hai đứa một giới hạn để tình cảm này mãi đứng lại ở điểm dừng đẹp nhất: tình bạn.
Khoảng thời gian tiếp theo đó, Minh và nó vẫn vui vẻ như trước, vẫn đùa giỡn, chơi carô, tìm số, vẫn nhắn tin cho nhau mỗi khi một trong hai đứa có vấn đề cần quan tâm, chia sẻ. Rồi năm lớp 11 qua đi, bước vào lớp 12 với ngưỡng cửa Đại học trước mắt, trong mỗi đứa đều bắt đầu định hình cho mình những lối đi riêng. Chúng đều học tập một cách nghiêm túc với mục đích rõ ràng hơn và vì thế, vô hình trung, vài đứa trở nên ích kỉ, trong đó có cả nó, cái gánh nặng học tập mà nó tự mình gồng gánh biến nó trở nên hay lo lắng và ít quan tâm đến bạn bè hơn xưa, có lẽ, trong thời điểm đó, nó không nhân ra sự thay đổi của mình, nhưng Minh thì cảm nhận rõ rệt. Rồi một ngày, Minh hỏi nó: “Sao thấy Hà khìn cứ buồn buồn?” và nó hờ hững đáp: “Không có gì…”, những ngày sau, Minh vẫn lo lắng cho nó, Minh hỏi thăm cả người bạn gái thân nhất của nó về sự kì lạ của nó, nhưng nó vẫn vậy, vô tâm đến ích kỉ. Bẵng đi một thời gian, Minh đã thôi không hỏi han nó, nhưng nó – con bé ác độc vẫn không nhận ra sự xa cách khi tình cảm đổi thay.
Nó đã không còn là nó của ngày xưa – một cô bé nhí nhảnh nhưng luôn quan tâm đến những người xung quanh. Nó của ngày xưa có thể rơi nước mắt khi thấy bạn của mình khóc, có thể dành cả một buổi tối chỉ để giải quyết dùm bạn những rắc rối ngốc ngếch hay an ủi người ta khi chỉ thấy một chút buồn đọng trên khuôn mặt. Nó của ngày xưa chăm chỉ học hành nhưng lúc nào cũng vui vẻ, lăng xăng. Nó ngày xưa ấy dễ thương biết bao thì bây giờ, lại trở nên vô cảm đến lạnh lùng.
Có ai đó đã nói với nó rằng: “Tình cảm mất đi không bao giờ lấy lại được, vì vậy đừng bao giờ để mất.” Nhưng nó đã không thể dung hòa giữa chuyện học và bạn bè, để rồi kết thúc đời học sinh, nó vẫn mang trong mình một niềm nuối tiếc khôn nguôi…
***
Hơn một tháng trôi qua kể từ ngày nó bắt đầu khoác lên mình bộ áo vô cảm, lần đầu tiên nó cảm thấy trống rỗng. Nó thấm mệt sau một đợt kiểm tra dài và nó bắt đầu nhớ tới người bạn của nó, nó muốn nói chuyện với Minh, muốn than với Minh giống như những ngày xưa ấy… Rồi nó cầm điện thoại, nhắn tin.
“Hà mệt quá Minh ơi…”
“Rrrruuùuuunnngggg” - âm báo tin nhắn của nó rung lên.
“Hà mệt nói Minh làm chi?” - Minh đáp lại lạnh lùng, trong vài giây, nó thấy khóe mắt mình sao cay quá – nó khóc – hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt mệt mỏi của nó, nó cảm thấy uất ức. Lẽ ra lúc này Minh nên động viên nó, nhưng những gì nó nhận được là sự lạnh lùng đến khó hiểu và nó – con bé ích kỉ, chủ quan dĩ nhiên vẫn dành hết sự tội nghiệp cho bản thân mình và thầm oán trách Minh.
Kể từ sau buổi tối hôm đó, nó tỏ vẻ giận Minh ra mặt, hàng ngày gặp nhau trên lớp, nó thậm chí không dành cho Minh một ánh nhìn. Minh buồn – nó biết, nhưng sự ích kỉ khiến nó coi nỗi buồn của bản thân quan trọng hơn hết. Cái tôi to đùng đang điều khiển thái độ của nó và Minh, rất lâu, hai đứa không nói với nhau câu nào. Nó bắt đầu cảm thấy trống trải… Sắp tới sinh nhật Minh, nó đã suy nghĩ nhiều về món quà, nó muốn nhân ngày đó, làm lành với Minh. Nó thật sự muốn như vậy… Nhưng rồi, mọi việc lại diễn ra không giống như những gì nó đã sắp đặt. Minh nhờ một người bạn chuyển lời với nó rằng: “Sinh nhật Minh, đừng tặng Minh gì cả…”.
Nó bắt đầu cảm thấy bực mình, bản tính nóng nảy khó chịu đang khống chế nó, lúc đó, nó đã nghĩ như thế này: “Cậu không muốn quà, tớ sẽ cho cậu vừa lòng.”. Và thế, sinh nhật Minh, nó đã không dành cho Minh một sự đối xử đặc biệt nào, thậm chí, một lời chúc mừng hay một cái nhoẻn miệng cười cũng không. Nó thực sự là một con bé hiếu thắng, ngông cuồng.
Bạn bè xung quanh nó bất ngờ với những gì nó xử sự trong ngày hôm đó, còn nó, đơn giản nghĩ rằng: “Cho cậu vừa lòng!”. Vậy đó, đã từng có một tình bạn khiến mọi người ngưỡng mộ, nhưng nó thật sự vẫn không biết Minh cần gì, cho đến khi My – cô bạn gái thân thiết nói với nó trong giờ học thêm tối hôm đó.
- Sinh nhật Minh, Hà không tặng gì hả? – My nhìn nó.
- Không, tại Minh nói là Minh không thích, vậy nên bạn không tặng luôn – Nó giải thích bằng cái giọng ngang phè chứa đầy bất mãn.
- Haizzz – My thở dài – Minh nói với bạn là Minh thích mấy tin nhắn chúc mừng hơn là quà, Hà nhắn tin chưa?
Câu nhắc nhở của My khiến nó giật mình, trong khoảnh khắc, nó nhìn thấy sự vô tâm của bản thân, nó thật sự vẫn chưa chúc Minh cái gì cả…
Và thế, nó và My quyết định sẽ dành cho Minh một điều đặc biệt vào cuối ngày. Hai đứa đã soạn rất nhiều tin nhắn chúc mừng, theo thỏa thuận, cả hai sẽ chờ đến thời điểm gần cuối ngày rồi đồng loạt nhắn tin cho Minh, nó muốn dành cho Minh thật nhiều, thật nhiều những gì mà cậu ta yêu thích.
Kim đồng hồ đã chỉ qua con số 12 và loạt tin nhắn cũng đã được gửi tới Minh từ lâu, nó chờ hoài, chờ hoài, vẫn không thấy hồi âm của Minh, nó có mong chờ cái gì nhiều đâu? Chỉ mong một tin nhắn cám ơn và rồi Minh và nó sẽ làm lành, sẽ lại vui vẻ như ngày xưa… Nhưng nó đã không được toại nguyện, thoáng một chút buồn, bài nãy giờ học đã rất lâu mà nó vẫn không thể thuộc bởi nó chẳng hề tập trung. Đêm mùa đông ở mảnh đất trung du se lạnh, nhưng dường như cái lạnh đang tỏa ra từ trong tâm hồn nó, sương đêm tê tái sao chẳng thèm đọng trên lá ngoài kia, mà đọng trên khóe mắt nó mất rồi. Buồn ơi…
Tối hôm đó, nó đã suy nghĩ nhiều, nó cố gắng tìm lý do để giải thích việc Minh không có phản ứng gì trước tin nhắn của nó, và cuối cùng, nó an ủi bản thân mình bằng việc cho rằng Minh đã ngủ. Ừ, có lẽ, một ngày mệt như thế này thì Minh đã đi ngủ sớm, rồi ngày mai, khi thức dậy, Minh sẽ nhìn thấy lời chúc của nó, và tất cả lại tốt đẹp như xưa… Nghĩ vậy, nó thôi khóc và… cầu nguyện, cầu nguyện thật chân thành… thế nhưng… phũ phàng làm sao, khi nó biết, Minh đã đọc tin nhắn và chính Minh đã xóa tất cả ngay sau đó…
Nó cười khi nghe My kể như vậy… Và nó đau… đau như xát muối vào vết thương để hở… Tại sao khi nó muốn quay đầu lại thì Minh lại lạnh lùng. Nó biết thời gian qua nó đã có lỗi với Minh, nhưng nó không bao giờ nghĩ là Minh lại đối xử với nó như vậy… và thế, nó quyết định sẽ giận Minh. Nếu như trước đây, thái độ vô cảm của nó đối với Minh là do vô tình, thì bây giờ, nó tỏ ra không quan tâm tới Minh ra mặt, ngay cả khi cậu cố gắng cư xử bình thường với nó, cố gắng nói chuyện với nó, thì nó vẫn làm như Minh không hề tồn tại trong cái lớp này. Nó – một cách ích kỉ, muốn mình phải là người chiến thắng. Mà “chiến thắng” cái gì chứ? Con bé ngốc? vậy đó, bản tính ngông cuồng đã đưa nó phạm từ sai lầm này đến sai lầm khác, nó đang dần mất đi thứ mà lẽ ra nó phải trân trọng, nâng niu…
Hàng ngày trôi qua…
Hàng tuần trôi qua…
Hàng tháng trôi qua, việc học – cái gánh nặng đang ám ảnh nó vẫn tốt đẹp, nó đạt được kết quả hơn cả những gì nó mong đợi, nhưng nó, vẫn không cảm thấy vui… Vì hơn bao giờ hết, nó đang cảm nhận thấy sự trống rỗng trong tâm hồn. Điểm cao, thầy cô chú ý… vẫn không thể làm nó cảm thấy hạnh phúc, nó bắt đầu nhớ thật nhiều về những gì đã qua và nó bàng hoàng nhận ra, không chỉ có Minh mà bạn bè xung quanh nó cũng đang dần xa nó. Nó cảm nhận rõ sự loãng ra của tình cảm, đã từ lâu, nó không còn nghe nhiều người nói: “Hà khìn”, “Hà iu quý”, “Hà nhí nhảnh”… nữa. Nó thấy lòng mình thắt lại, nó buồn và tiếc, nó ước gì thời gian quay lại, để nó có thể trở về nhặt lại yêu thương, nhưng biết làm sao? Khi bánh xe thời gian chẳng thể nào quay ngược… nó muốn đưa tay chụp lại những gì đã qua, những gì đã mất, nó muốn vẽ lại cho mình một bức tranh khác tươi tắn hơn, nó muốn gieo nụ cười vào những con đường mà nó đã đi qua… Nhưng nó không thể làm được vì tất cả vô hình quá, còn nó thì quá bé nhỏ, nó ước gì cánh tay nó đủ rộng để có thể ôm cả miền kí ước lấp lánh vào lòng, nhưng chẳng thể nào… vì tâm hồn nó đầy mâu thuẫn, còn thời gian của Minh và nó lại chẳng hề giao nhau…
Có lẽ, ông trời đang trêu đùa nó, khi Minh muốn làm hòa, thì nó lại hờ hững, còn khi nó bắt đầu hối hận thì Minh lại phũ phàng, cứ vậy, một cái vòng luẩn quẩn cứ tiếp diễn, và nó bắt đầu mệt mỏi… Nó giận Minh, nhưng vẫn thương Minh như ngày nào, và nó tin rằng Minh đối với nó cũng như vậy, nó vẫn luôn hi vọng rằng một lúc nào đó, thời gian của nó và Minh sẽ tìm đến nhau, rồi tất cả lại đâu vào đấy… Ừ, nó mong như vậy, và nó, cầu nguyện hằng đêm. Nhưng rồi, cũng tới lúc, nó phải khóc hằng đêm… vì tiếc và vì thất vọng…
Một ngày, nó nhận được tin nhắn của Minh, Minh trách nó, nhưng không phải bằng lời lẽ như bình thường mà nói đúng hơn là Minh đang chửi nó, nào là: “Mày hãy sống thật với chính mày đi…”, nào là: “Đừng giả bộ ngây thơ trước mặt tao…”. Quá phũ phàng, nhưng ngay lúc đó, nó lại không hề khóc, vì nó không tin… Ừ, làm sao tin được, người bạn của nó vốn yêu thương nó lắm cơ mà, đã từng đối xử với nhau tốt như thế nào, đã từng có những kỉ niệm đẹp biết mấy… vậy mà… Toàn thân nó rung lên, một cảm giác khó chịu đến lạ, nó hoàn toàn không hiểu và nó không tin một Minh luôn trân trọng nó lại dùng những lời lẽ như vậy để nói với nó. Có lẽ, nó đã quá tự mãn về bản thân rồi… Bất giác, nó cảm thấy cô đơn, cơn gió miền Đông không lạnh lắm nhưng làm nó tê tái, nó thèm một người ở bên cạnh nó lúc này, một người có thể làm nó bình tâm sau những gì đã diễn ra. Nó gọi điện cho My, và nước mắt bắt đầu rơi dài trên má nó, nước mắt ấm nóng nhưng sao chẳng thể sưởi ấm lòng nó, càng lúc nó càng lạnh hơn, lạnh lắm, cái lạnh của sự trống trãi, đôi lúc thật đáng sợ…
Nó giận Minh, phải, nhưng chưa bao giờ nó nghĩ mọi việc lại tiếp diễn tồi tệ như thế này… Nó buồn vì những gì Minh nói với nó, nhưng nó thất vọng về Minh nhiều hơn. Trước giờ, Minh đối với nó là hình mẫu của một người anh trai hoàn hảo, nhưng những gì đang diễn ra khiến nó thật sự ngỡ ngàng. Bây giờ, mọi chuyện thực sự đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của nó, nó cảm thấy không thể chấp nhận những gì đang diễn ra, nó nhìn Minh bằng con mắt khác, nó cảm thấy bản thân không đáng để phải chịu sự xỉ vả nặng nề như thế này. Và nó bắt đầu khóc thật nhiều, khóc vì tức và vì thất vọng…
Ngày hôm sau, nó đến lớp với đôi mắt sưng húp, bạn bè hỏi han, nhưng nó chỉ cười trừ, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, trừ nó, My và Minh. Nó bắt đầu tránh mặt Minh, nó không muốn công nhận sự tồn tại của Minh, nó bắt đầu ghét khi nhìn thấy Minh nói cười, đùa giỡn với bạn bè, nó xóa số điện thoại của Minh, đem giấu hết những món quà Minh đã tặng nó vào tận sâu trong tủ. Nhưng một điều nó buộc phải chấp nhận là nó không thể nào xóa nổi những điều ấy ra khỏi đầu, vì có lẽ nó đã quá đỗi thân quen. Tin nhắn khiến nó đau lòng từ lâu cũng đã không tồn tại trong hộp thư của nó, vì nó sợ đọc lại, nó sợ phải đối diện với cảm giác khó chịu ấy một lần nữa, và nó sợ rằng nó lại khóc. Nhưng nó vẫn buồn, vẫn khóc, vì nó chẳng thể nào xóa sạch kí ức. Một kí ức lấp lánh đầy yêu thương và cũng nhiều tiếc nuối…
Nó muốn lãng quên tất cả, ngày qua ngày, nó học một nhiều hơn, nó cố làm cho bản thân mình thật bận rộn, nó lấy bài vở che lấp hết mọi bận tâm… Nhưng mỗi lúc một mình, mỗi lúc có một chút thời gian trống trãi sau một đợt kiểm tra mù đầu, nó vẫn nhớ… Minh nhiều lần xin lỗi nó, muốn nói chuyện thẳng thắn với nó, nhưng nó luôn lãng tránh, không phải vì nó không thể bỏ qua mà nó sợ mọi chuyện sẽ càng ngày càng tồi tệ hơn như đã từng diễn ra, nó sợ nó lại rơi vào tình trạng chới với một lần nữa, mỗi lúc buồn, nó lại không làm được gì, trong khi kỳ thi đại học đang đến gần. Và thế, nó đang ép buộc bản thân phải chôn vùi kí ức, thật sâu, thật sâu…
Rồi kỳ thi Đại học cũng qua, nó đạt được những gì nó mong muốn, nhưng tình bạn của nó, cũng tan biến theo… Nhiều lúc, nó nhầm tưởng mình đã xóa sạch những kí ức về Minh, nhưng… mỗi lần nghe ai nói đến hai từ “giả tạo” là nó lại nổi giận, nó ghét hai từ đó đến tột cùng, mà có lẽ, cái nó ghét chính là – nó vẫn không thể quên đi, nó giận bản thân tại sao cứ mãi ôm những dằn vặt về miền kí ức không vui? Tại sao, nó vẫn không thể viết những nỗi buồn ấy trên cát, để sóng cuốn đi…? Nhưng có một điều là suốt hai năm trôi qua, nó vẫn không bao giờ tự hỏi: “Cảm giác của Minh như thế nào?”. Thế đó, nó vẫn luôn nuông chiều cảm xúc của bản thân mình, phải, nuông chiều đến tàn nhẫn…
***
Đã hơn 2 giờ sáng…
Thôi, sáng mai còn phải đi học, nó cầm điện thoại, đọc hàng tá tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ nãy giờ. Bạn bè yêu dấu, nhiều người vẫn nhớ ngày sinh của nó, nó thấy vui vui, nhưng niềm vui vẫn không hề trọn vẹn. Nó thở dài, hàng loạt suy nghĩ lại lướt qua, dòng cảm xúc ướt át trong người nó vẫn chưa thể dập tắt, nó úp mặt xuống gối, tay đè chặt con thú bông, cố ép bản thân vào giấc ngủ…
Sáng, nó dậy sớm, người đầu tiên nó nghĩ đến là Minh. Sài Gòn rộng lớn nhưng lòng người nhỏ hẹp, Sài Gòn chính là nơi đã dạy cho nó biết hối tiếc, biết nó đã đánh mất những gì. Thế giới bao la thật đấy, nhưng lại càng bao la, càng đông đúc thì nó lại càng không biết tìm đâu ra một người bạn như Minh, người mà nó có thể trút tất cả mọi gánh nặng, mọi mệt nhọc. Mỗi lần nó khóc, nó vẫn ước gì nó có thể gọi cho Minh và số điện thoại của Minh, dù không có trong danh bạ nhưng nó vẫn không thể xóa khỏi bộ não… Nó thấy nhớ Minh nhiều lắm, nhớ Minh bao nhiêu, nó lại càng căm ghét cái tôi ích kỉ của mình bấy nhiêu…
Những lúc trong người đầy tâm trạng, nó lại lên Facebook viết vài dòng, bây giờ cũng vậy, nó viết về Minh, về những điều muốn nói, làm như vậy, nó cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. Nó viết còn vì nó nghĩ rằng Minh sẽ đọc được. Ừ, nó có niềm tin mãnh liệt như vậy đó, dù rằng nó và Minh không kết bạn trên mạng xã hội này, nhưng không hiểu sao nó lại tin rằng Minh sẽ vào trang của nó, giống như việc nó vẫn thường làm với cậu vậy.
***
Rồi sinh nhật nhật nó, một ngày đầy mệt nhọc và cũng thật vui trôi qua, nó đã nhận được nhiều món quà, nhiều lời chúc, nhưng nó, vẫn đang chờ đợi một điều gì đó.
Ngày tiếp theo trôi qua, một ngày bình lặng và nó vẫn đang chờ… Nhưng lần này, nó đã không vô vọng, buổi tối của ngày tiếp theo, nó nhận được tin nhắn từ số điện thoại quen thuộc.
“Chào bạn, mình là Blog radio, có người nhờ mình gửi lời đến bạn rằng mong bạn quên những gì đã qua, chúc bạn vui vẻ.” - Blog radio? Nó chắc chắn đây là số điện thoại của Minh mà. Tại sao Minh lại không thừa nhận với nó, tại sao Minh lại chọn cách đối diện với nó như vậy?
“Mình chưa bao giờ quên số điện thoại của bạn đâu.” - nó reply.
“Người mà bạn nói đã chết rồi, bây giờ người đang nói chuyện với bạn là Blog radio, hãy tin như vậy nhé!”
Blog radio, đó là một trang với hàng trăm truyện ngắn. Từ lúc nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Minh, nó đã xem đó như một món quà mà Minh dành cho nó, nhưng nó vẫn không hiểu được những gì đang diễn ra nãy giờ.
“Minh đừng có như vậy nữa được không? Hà không biết Minh vì sao Minh lại gửi đến Hà thông điệp về Blog radio, nhưng Hà đã lên đó xem thử, đó là món quà Minh gửi cho Hà phải không?” - nó hỏi Minh.
“Đừng xem đó là món quà, hãy xem đó là người bạn, người bạn có tên Blog radio.”
“Minh đừng nhảm nữa, Hà chắc chắn người Hà đang nói chuyện là Minh mà!” - nó bắt đầu nổi giận.
“Mình không phải là người bạn nói, mình chỉ là một cộng tác viên của Blog radio, mình đã đọc một bài về bạn, khi đọc nó, mình đã rất ghét bạn, vì vậy nên mình mới nói chuyện với bạn, mình ghét bạn lắm, bạn biết không?”
Tin nhắn này khiến lòng nó thắt lại, Minh vẫn còn giận nó, buồn quá, nó lại khóc mất rồi…
“Minh vẫn còn ghét Hà hả?”
“Không, người đó không còn ghét bạn nữa, hết ghét từ rất lâu rồi…”
“Vậy sao nãy giờ Minh vẫn không thừa nhận với Hà, là Minh mà, phải không?”
Bản tính nóng nảy của nó lại trỗi lên, nó nổi giận vì cách mà Minh nói chuyện với nó nãy giờ. Không gian lặng đi, đã hơn 10 phút trôi qua, nó vẫn chưa nhận được hồi âm của Minh.
Gục mặt xuống bàn trên cuốn sách nãy giờ vẫn lật ra ở một trang duy nhất, nó cảm thấy mệt mỏi, nó muốn chấm dứt cảm giác day dứt khó chịu mà nó đã ôm trong suốt hai năm qua, nó muốn kết thúc tất cả, nhưng bây giờ, mọi việc lại đang rối tung lên, nó thật sự không biết phải làm gì tiếp theo…
“Rrrrruuùuuunnngg” - âm tin nhắn làm nó giật mình, là Minh, Minh đã thừa nhận với nó và Minh cũng đang trách nó, Minh nói về tâm trạng của Minh – điều mà nó chưa bao giờ quan tâm đến. Minh nói với nó rằng: “Nó đã đánh mất một người luôn xem nó là quan trọng.” rằng Minh đã từng buồn như thế nào trong thời gian nó lơ Minh. Lần đầu tiên nó chịu đặt bản thân mình vào tình cảnh của Minh để nhìn tình bạn cũng như mâu thuẫn giữa hai đứa. Và lần đầu tiên, nó cảm nhận được một phần tâm trạng của Minh… Minh buồn là thế, trong khi nó chỉ biết ích kỉ ôm khư khư cái tự trọng của bản thân, nhìn nhận sự việc theo những gì Minh đã đối xử với nó. Vậy đó, giá như nó nhận ra điều này sớm hơn…
Hàng chục tin nhắn, chưa bao giờ nó và Minh thật lòng với nhau như lúc này, cuối cùng thì thời gian của hai đứa cũng giao nhau, nói ra hết, trách nhau hết cho lòng nhẹ nhõm, cho khỏi bận tâm về nhau. “Tình cảm mất đi không bao giờ lấy lại được.” giống như bát nước đầy, đã đổ đi thì không thể nào đưa nước trở lại được. Thế nên, nó sẽ không bao giờ tìm cách đưa nước đã bị đổ đi đem về lại bát nữa. Những gì đã qua, yêu thương giữ lại, nỗi buồn nó sẽ quăng đi, bát nước đổ rồi thì nó sẽ đong đầy một bát khác, tình cảm mất đi nhưng kỉ niệm tốt đẹp vẫn còn, nó sẽ xây dựng lại từ đầu một tình bạn khác. Sẽ không phải lo nghĩ, không phải nuối tiếc gì nữa, yêu thương, giận hờn rồi yêu thương và sẽ yêu thương, mãi mãi…
Những giận hờn trẻ con, những suy nghĩ ngốc nghếch, hãy ngủ yên nhé! Vì ngày mai sẽ đến và một bầu trời tươi mới lại mở ra, rộng hơn, mênh mông hơn khoảng trời áo trắng bé nhỏ của nó. Nhưng vẫn còn đó, những người bạn dấu yêu, những người nó gắn bó một thời học sinh đầy mơ mộng và sẽ mãi bên cạnh nó trên chặng đường tiếp theo này. Bầu trời mơ ước trong vắt, bao la đang chờ nó phía trước, nó biết, sẽ có những đám mây u ám trên kia, nhưng nó chẳng hề lo sợ, vì nó cũng biết, sẽ có những người bạn luôn bên cạnh nó, bay cùng cùng nó tới chân trời giống như Minh vậy, bạn dấu yêu ơi…
Chưa bao giờ nó thấy lòng mình nhẹ nhõm như lúc này, thời học sinh đi qua, dỗi hờn đi qua, nỗi buồn cũng đi qua, còn tiếng cười xin ở lại! Nó bỗng nhớ trường, nhớ lớp, nhớ thầy cô, bạn bè… nó nhớ thời áo trắng đến trường bằng một nỗi niềm da diết. Một thời hồn nhiên đã qua đi và không bao giờ trở lại, nó vui khi đã sống trọn vẹn với tình cảm của chính mình, giờ đây, chắc chắn nó sẽ không bao giờ phải khóc khi nhớ về ngày xưa ấy nữa, vì trong kí ức của nó, chỉ còn mãi những tiếng cười trong veo…
0h38′…
Âm báo tin nhắn của nó vang lên…
“Sinh nhật vui vẻ… (Blog radio)”
Số điện thoại quen thuộc mà nó nhớ như in khiến dòng cảm xúc nơi nó trong vô thức dâng trào trên khóe mắt…
“Chúc mừng sinh nhật?” - Nó bật cười, nụ cười còn xót xa hơn cái đang lăn dài trên khuôn mặt nó… Đã hai năm trôi qua, nhưng tại sao nó không thể quên mặc dù đã cả trăm lần nó tự nhắc bản thân mình là không được nhớ?
Điện thoại vẫn rung liên hồi, những tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ các số điện thoại khác liên tục được gửi đến, nhưng nó vẫn mãi nhìn vào số điện thoại đang làm nó rơi nước mắt… Người đó vẫn nhớ ngày sinh của nó, ngày mà hàng năm, nó vẫn nhớ về người ta, về kỉ niệm và buồn…
Có ai đó đã nói với nó: “Chuyện buồn, hãy viết lên cát, để sóng cuốn đi, còn những kỉ niệm tốt đẹp, hãy dành cho nhau mãi mãi…”, nhưng có lẽ là nó không làm được và sự thực là hai năm qua, thi thoảng nó vẫn nhớ về người ta và về nỗi buồn đã từng nếm qua của nó. Reply: “Cám ơn!” nhưng nó vẫn không thấy lòng mình nhẹ nhõm, một sức ép vô hình đang đè nặng lên người nó… khó chịu…
1h35’…
Vẫn không ngủ được, một miền kí ức, yêu thương, hãnh diện và giận hờn đang xâm lấn tâm hồn nó. Kí ức đầy niềm vui nhưng cũng đầy nỗi buồn, kí ức mà nó vừa muốn níu giữ, lại vừa muốn quên đi…
***
Minh đã từng là người bạn trai thân thiết nhất của nó, người mà nó có thể tâm sự hay kể bất cứ rắc rối nào mà không chút đắn đo. Đã từng có một thời, bạn bè phải ghen tị với nó về một tình bạn đẹp như vậy giữa một người con trai và một người con gái. Một thời nó tự hào về Minh và về những gì nó đang có. Thế nhưng, có lẽ không ai khác mà chính bản thân nó đã phũ phàng đánh mất những điều mà lẽ ra nó phải quý trọng đó. Phải, chính nó, trong thâm tâm nó nhận rõ điều đó, nhưng trước nỗi đau, nó vẫn luôn đổ lỗi cho ngoại cảnh, cho người bạn của nó. Một sự lừa dối bản thân đến tàn nhẫn? Có lẽ vì thế, mà nỗi đau của nó, vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai…
Nó gặp Minh vào ngày đầu tiên bước vào lớp 10, ngày đó, nó bị tai nạn nên mặt mũi có những vết xước khó coi, Minh ngồi sau lưng nó, chưa biết tên nên Minh gọi nó là “lọ nghẹ”. Thật là đáng ghét quá, đã lỡ có chữ “lọ” rồi , sao không gọi là “lọ lem”? “Đợi đó, hết mấy vết này, ta sẽ thành công chúa cho nhà ngươi xem!” - nó thầm “hoang tưởng”.
Rồi thời gian trôi qua, một tuần, hai tuần… nó dần hòa nhập vào mội trường mới, nơi có những bạn bè yêu quý mà sau này nó phải khóc nấc lúc chia xa. Ấn tượng của nó về Minh cũng dần dần đổi khác, từ một cậu bạn ăn nói có phần vô duyên, trước mắt nó, Minh dần dần hoàn hảo hơn: thẳng thắn, tự nhiên, thân thiện và “nghĩa hiệp” nữa.
Không biết nó dùng từ “nghĩa hiệp” có đúng không? Đó chẳng qua chỉ là một lần Minh ra tay bên vực cho một người bạn trong lớp bị một tên lạ mặt ở ngoài vào trường ăn hiếp, sau lần đó, Minh bị ra hội đồng kỉ luật, hạ hạnh kiểm. Nhưng hành động lần đó của Minh đã để lại trong nó những ấn tượng sâu sắc, đó là một trong những lý do nó xác định: “Mình muốn chơi thân với con người này!”.
Nghe có vẻ kì cục, nhưng không hiểu sao nó nhìn thấy ở Minh những điều thật lạ… Và thế, những điều có vẻ như nhỏ bé ấy đã bắt đầu cho một tình bạn lớn giữa nó và Minh.
***
Tuổi học trò quả là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Một bầu trời gọn đẹp với nụ cười, nước mắt, phút yêu thương, giận hờn, ở đó, thời gian không được tính bằng “tháng”, “ngày”, không được đo bằng đồng hồ mà được tính bằng những bài kiểm tra và đo bằng kỉ niệm… Phải rồi, những kỉ niệm với phượng đỏ và bằng lăng tím, với bài vở chổng chất nhưng vẫn thấy đầy ắp yêu thương khi bạn bè réo chuông kêu nhau dậy học bài vài mỗi sáng…
Có ai đó đã nói với nó rằng: “Tình bạn tốt đẹp sẽ không bao giờ có được kết thúc tốt đẹp, vì nó sẽ không bao giờ kết thúc…”. Và nó đã tin tuyệt đối vào điểu đó, vào tình bạn được mọi người ngưỡng mộ của nó và Minh.
Lớp nó là lớp chọn của trường, điều đó có nghĩa là lớp nó tập hợp nhiều học sinh giỏi trong khối. Nhưng lớp nó cũng đặc biệt là lớp quậy phá nhất trường, không thể kể hết được những trò nghịch ngợm do lũ quỷ lớp nó nghĩ ra. Học kỳ đầu, bạn bè còn lạ lẫm thì không đến nỗi, đến học kỳ hai, khi chúng nó dần quen biết nhau và liên kết thành một khối đoàn kết mạnh mẽ, cùng nhau tìm trò thì bảng xếp hạng thực sự đã trở thành thảm họa, sổ đầu bài lúc nào cũng đầy nhóc vi phạm, lúc này thì thầy chủ nhiệm của lũ chúng nó đã nổi đóa thực sự. Một chiến dịch đổi chỗ với quy mô lớn trên toàn lớp được thầy đề ra và thi hành nhanh gọn trong một buổi sinh hoạt lớp. Theo kế hoạch, thầy sẽ xếp sao cho những bạn trai nghịch ngợm hay nói chuyện sẽ bị tách ra bởi những bạn nữ ít nói và ngược lại. Sau lần “đại cải cách” ấy, nó và Minh ngồi cạnh nhau.
Kiểu xếp chỗ “nam nữ xen kẽ” này của thầy đã mang lại hiệu quả tích cực, lớp nó bớt ồn hẳn, thứ hạng dần tăng lên, nhưng hệ quả của nó cũng lắm phức tạp. Điều này chỉ có mỗi cô giáo dạy Văn “nhạy cảm” của chúng nó là nhìn thấy, cô thường hay chọc lũ quỷ của cô thế này: “Xa nhau thì thấy cũng bình thường, gần nhau sao thấy cứ thương thương.”. Mỗi lần cô nói vậy, lớp nó cứ cười hì, ấy vậy mà sau một thời gian thì “thương” thật, từng cặp, từng cặp, từng cặp dần dần xuất hiện, có lúc thật dễ thương, nhưng cũng có lúc thật buồn…
Ngồi gần nhau, Minh và nó cũng dần hiểu nhau và thân nhau hơn, nhưng tất cả chỉ dừng ở tình bạn. Có một người bạn thân khác phái là một điều tuyệt vời, có lẽ cả nó và Minh đều nghĩ như vậy.
Trong lớp nó, dĩ nhiên cũng tồn tại những cặp bạn thân khác giới giống như nó và Minh, nhưng rồi những tình bạn như vậy bên cạnh nó cũng dần kết thúc. Nó nhớ mãi vẻ mặt thật buồn của Trinh – cô bạn đáng yêu của nó trong buổi tối lang thang xe đạp điện sau giờ học thêm…
- Tại sao không thể tồn tại tình bạn mãi mãi giữa con trai và con gái nhỉ?
Một ngày giữa tháng 12, cái lạnh của tiết trời vào đông của miền trung du làm nó bất giác run lên. Quay sang nhìn Trinh, dường như nỗi buồn đâu đó lang thang đã bị sương đêm ôm trọn rồi đọng lại trên khóe mắt cô bạn… mênh mông… Nó thấy lòng mình vừa trống rỗng, vừa đong đầy, nó muốn làm một cái gì đó cho Trinh nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu…
- Trinh sao vậy?
- Cậu sẽ làm gì khi bạn trai của bạn thân của mình lại nói thích mình? – Trinh hỏi nó…
Một chút bối rối… Có lẽ nó đã đoán ra…
Những ngày tiếp theo sau đó, nó không còn thấy Trinh nô đùa cùng cậu bạn thân nữa, giữa hai đứa dường như xuất hiện một bức tường vô hình, gặp nhau cũng chỉ đưa cho nhau một ánh nhìn… rổi bỗng chốc quay đi. Trinh chẳng mấy khi kể lể cho nó nghe, những lúc nói chuyện, Trinh chỉ nói với nó rằng nó thật hạnh phúc vì có một người bạn trai thân đúng nghĩa, Trinh nói vậy… và nó biết người bạn gái thân thiết của nó đang buồn thật nhiều.
Nó buồn cho Trinh và tự hào về cái mà bản thân mình đang có. Chẳng biết từ lúc nào, Minh đối với nó không đơn thuần như một người bạn, mà như một người anh trai vậy. Người anh trai tuyệt vời cưng chiều em gái nhỏ, cùng nó thức đến thật khuya chỉ để nghe nó than vãn và giải quyết giúp nó những rắc rối ngớ ngẩn do nó gây ra, nhận lỗi giúp nó khi nó bị ghi tên vào sổ đầu bài, hàng ngày đến nhà chở nó đi học trong suốt một tuần nó bị tai nạn giao thông… Minh tốt với nó từng cái nhỏ nhất và cũng dễ thương nhất…
Nó nhớ hoài hình “khuôn mặt cười” trên bầu trời đêm được tạo bởi mặt trăng hình liềm và hai ngôi sao mà nó đã từng nhìn thấy vào một trong những khoảnh khắc đáng yêu nhất của thời học sinh. Đó chẳng phải là một hiện tượng thiên nhiên kì lạ hay hiếm hoi, nhưng đối với lũ học sinh đang ở cái tuồi hồn nhiên, đầy mơ mộng như chúng nó thì “khuôn mặt cười” thật sự thu hút, chúng nó chỉ nhau, cùng trầm trồ, cười nói… thoáng chốc. Những căng thẳng của giờ học thêm trước đó biến mất, khuôn mặt nhễ nhại và buồn ngủ của chúng nó đồng loạt sáng bừng lên với nụ cười sáng trong hơn cả mảnh tranh hình liềm trên bầu trời kia. Trong khoảnh khắc đó, điện thoại nó rung lên bởi âm báo tin nhắn, là Minh: “Hà nhìn lên trời kìa, chỗ hai ngôi sao với mặt trăng á, hay lắm!”. Dễ thương quá! Người bạn của nó…
Nó nhớ mùa thi cuối kì I năm nó học lớp 11, trước ngày thi, nó cùng Minh và hai đứa bạn hâm hâm của chúng nó không lo ở nhà học bài mà rủ nhau đi chùa cầu may, rồi sau đó sẵn tiện đi chơi Noel luôn, thật là ngớ ngẩn hết sức! Buổi tối hôm đó, thay vì tập trung học bài thì nó lại làm 4 miếng giấy, ghi 4 tên 4 bài thơ đã học, “úmbalaxìbùa” rồi bốc đại một miếng học tủ. Đã vậy, nó còn dụ Minh học tủ theo, ấy vậy mà Minh cũng học giống nó, để rồi hai đứa cùng bị “tủ đè”. Ngốc quá! Bạn thân ơi…
Và nó nhớ những buổi tối nó cùng Minh song song đi về trên con đường vắng, chẳng biết từ bao giờ, nó đã lập trình cho mình rằng Minh sẽ là người bảo vệ nó khi nó chẳng may gặp phải một tên biến thái hay đại loại như vậy trên con đường vắng vẻ này. Tự mình áp đặt, rồi tự mình oán trách… tính nó kì cục như vậy, phải, nó chẳng có quyền gì, ấy vậy mà nó đã oán trách Minh khi một hôm cậu ta không về cùng nó và cũng chính hôm ấy, nó bị một thằng con trai chạy xe máy sát qua cố tình đập vào ngực. Tối đó, nó nhắn tin trách Minh, Minh dĩ nhiên chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn xin lỗi nó rối rít. Thương quá! Bạn tôi…
Nó thương Minh bằng tình cảm hồn nhiên nhất, tinh khiết nhất, trong mắt nó, Minh là một tên con trai hoàn hảo, nó thấy Minh đối với nó cái gì cũng tốt. Ở ngoài lớp học, Minh vốn là đứa có nhiều mối quan hệ với cả những thành phần bất hảo, có thể gọi là vậy, nhưng với nó, Minh luôn là người biết phân biệt đúng sai, biết thế nào là giới hạn, chừng mực và đặc biệt, nó thích Minh ở chỗ biết cách cư xử với từng người. Nó có cảm giác, riêng đối với nó, Minh thật hiền lành, đáng yêu… Nó cũng biết rằng Minh rất thương nó, thương bằng tình cảm của một người anh trai dành cho em gái, và nó tuyệt nhiên tin vào thứ tình cảm trong sáng ấy, tin rằng, Minh sẽ không bao giờ quay lưng lại với nó, vì tình cảm là thứ không dễ gì thay đổi.
Nhưng nó đã lầm… Chẳng bao lâu sau đó, nó bàng hoàng nhận ra rằng, tình cảm con người, sao mà thay đổi nhanh đến thế…
[You must be registered and logged in to see this image.]
“Hà khìn!” - Nó nhận được tin nhắn của Minh trong một ngày mưa.
“Bị gì á?” - Nó reply chọc lại.
“Lỡ thích Hà khìn rồi, giờ chẳng biết phải làm sao nữa…”
Tin nhắn tới và nó bật cười: “Cái thằng này, giỡn gì kì cục.”- Nó thầm nghĩ rồi nhanh chóng nhắn tin trả lời: “Không được đâu, Minh là anh trai Hà mà!”
1 phút…
2 phút…
Rồi 3 phút…
Vẫn không nhận được tin nhắn của Minh… nó bắt đầu suy nghĩ và lo sợ, nó sợ cái tình cảm đáng yêu tròn đầy khiến nó tự hào lại bị bóp méo bởi những ngộ nhận nhất thời. Nó yêu thứ mà Minh và nó có cho đến hiện tại và nó muốn là mãi mãi, chẳng bao giờ đổi thay.
Rrrruuùuuunnnngggg… – tiếng điện thoại rung lên làm nó giật mình, là tin nhắn của Minh. Bấm nút đọc tin nhắn mà tin nó đập liên hồi, vì lo sợ? hay vì một thứ gì khác? Chính bản thân nó cũng không rõ…
Hít một hơi thật sâu, nó nhấn nút cho tin nhắn mở ra: “Hehe… Minh giỡn đó! Vậy cũng tin!” Nó cười…
Mặc dù nó không hoàn toàn tin rằng: “Minh giỡn đó!” vì trước giờ, Minh chẳng bao giờ như vậy, Minh từng nói rằng nó giống như một thiên thần, trước đó, điều này làm nó vui, nhưng bây giờ nó buộc phải suy nghĩ nhiều hơn. Nó nhận ra rằng, có thể Minh đang nói giỡn thật, nhưng dù sao đi nữa, nó cần phải đặt ra giữa hai đứa một giới hạn để tình cảm này mãi đứng lại ở điểm dừng đẹp nhất: tình bạn.
Khoảng thời gian tiếp theo đó, Minh và nó vẫn vui vẻ như trước, vẫn đùa giỡn, chơi carô, tìm số, vẫn nhắn tin cho nhau mỗi khi một trong hai đứa có vấn đề cần quan tâm, chia sẻ. Rồi năm lớp 11 qua đi, bước vào lớp 12 với ngưỡng cửa Đại học trước mắt, trong mỗi đứa đều bắt đầu định hình cho mình những lối đi riêng. Chúng đều học tập một cách nghiêm túc với mục đích rõ ràng hơn và vì thế, vô hình trung, vài đứa trở nên ích kỉ, trong đó có cả nó, cái gánh nặng học tập mà nó tự mình gồng gánh biến nó trở nên hay lo lắng và ít quan tâm đến bạn bè hơn xưa, có lẽ, trong thời điểm đó, nó không nhân ra sự thay đổi của mình, nhưng Minh thì cảm nhận rõ rệt. Rồi một ngày, Minh hỏi nó: “Sao thấy Hà khìn cứ buồn buồn?” và nó hờ hững đáp: “Không có gì…”, những ngày sau, Minh vẫn lo lắng cho nó, Minh hỏi thăm cả người bạn gái thân nhất của nó về sự kì lạ của nó, nhưng nó vẫn vậy, vô tâm đến ích kỉ. Bẵng đi một thời gian, Minh đã thôi không hỏi han nó, nhưng nó – con bé ác độc vẫn không nhận ra sự xa cách khi tình cảm đổi thay.
Nó đã không còn là nó của ngày xưa – một cô bé nhí nhảnh nhưng luôn quan tâm đến những người xung quanh. Nó của ngày xưa có thể rơi nước mắt khi thấy bạn của mình khóc, có thể dành cả một buổi tối chỉ để giải quyết dùm bạn những rắc rối ngốc ngếch hay an ủi người ta khi chỉ thấy một chút buồn đọng trên khuôn mặt. Nó của ngày xưa chăm chỉ học hành nhưng lúc nào cũng vui vẻ, lăng xăng. Nó ngày xưa ấy dễ thương biết bao thì bây giờ, lại trở nên vô cảm đến lạnh lùng.
Có ai đó đã nói với nó rằng: “Tình cảm mất đi không bao giờ lấy lại được, vì vậy đừng bao giờ để mất.” Nhưng nó đã không thể dung hòa giữa chuyện học và bạn bè, để rồi kết thúc đời học sinh, nó vẫn mang trong mình một niềm nuối tiếc khôn nguôi…
***
Hơn một tháng trôi qua kể từ ngày nó bắt đầu khoác lên mình bộ áo vô cảm, lần đầu tiên nó cảm thấy trống rỗng. Nó thấm mệt sau một đợt kiểm tra dài và nó bắt đầu nhớ tới người bạn của nó, nó muốn nói chuyện với Minh, muốn than với Minh giống như những ngày xưa ấy… Rồi nó cầm điện thoại, nhắn tin.
“Hà mệt quá Minh ơi…”
“Rrrruuùuuunnngggg” - âm báo tin nhắn của nó rung lên.
“Hà mệt nói Minh làm chi?” - Minh đáp lại lạnh lùng, trong vài giây, nó thấy khóe mắt mình sao cay quá – nó khóc – hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt mệt mỏi của nó, nó cảm thấy uất ức. Lẽ ra lúc này Minh nên động viên nó, nhưng những gì nó nhận được là sự lạnh lùng đến khó hiểu và nó – con bé ích kỉ, chủ quan dĩ nhiên vẫn dành hết sự tội nghiệp cho bản thân mình và thầm oán trách Minh.
Kể từ sau buổi tối hôm đó, nó tỏ vẻ giận Minh ra mặt, hàng ngày gặp nhau trên lớp, nó thậm chí không dành cho Minh một ánh nhìn. Minh buồn – nó biết, nhưng sự ích kỉ khiến nó coi nỗi buồn của bản thân quan trọng hơn hết. Cái tôi to đùng đang điều khiển thái độ của nó và Minh, rất lâu, hai đứa không nói với nhau câu nào. Nó bắt đầu cảm thấy trống trải… Sắp tới sinh nhật Minh, nó đã suy nghĩ nhiều về món quà, nó muốn nhân ngày đó, làm lành với Minh. Nó thật sự muốn như vậy… Nhưng rồi, mọi việc lại diễn ra không giống như những gì nó đã sắp đặt. Minh nhờ một người bạn chuyển lời với nó rằng: “Sinh nhật Minh, đừng tặng Minh gì cả…”.
Nó bắt đầu cảm thấy bực mình, bản tính nóng nảy khó chịu đang khống chế nó, lúc đó, nó đã nghĩ như thế này: “Cậu không muốn quà, tớ sẽ cho cậu vừa lòng.”. Và thế, sinh nhật Minh, nó đã không dành cho Minh một sự đối xử đặc biệt nào, thậm chí, một lời chúc mừng hay một cái nhoẻn miệng cười cũng không. Nó thực sự là một con bé hiếu thắng, ngông cuồng.
Bạn bè xung quanh nó bất ngờ với những gì nó xử sự trong ngày hôm đó, còn nó, đơn giản nghĩ rằng: “Cho cậu vừa lòng!”. Vậy đó, đã từng có một tình bạn khiến mọi người ngưỡng mộ, nhưng nó thật sự vẫn không biết Minh cần gì, cho đến khi My – cô bạn gái thân thiết nói với nó trong giờ học thêm tối hôm đó.
- Sinh nhật Minh, Hà không tặng gì hả? – My nhìn nó.
- Không, tại Minh nói là Minh không thích, vậy nên bạn không tặng luôn – Nó giải thích bằng cái giọng ngang phè chứa đầy bất mãn.
- Haizzz – My thở dài – Minh nói với bạn là Minh thích mấy tin nhắn chúc mừng hơn là quà, Hà nhắn tin chưa?
Câu nhắc nhở của My khiến nó giật mình, trong khoảnh khắc, nó nhìn thấy sự vô tâm của bản thân, nó thật sự vẫn chưa chúc Minh cái gì cả…
Và thế, nó và My quyết định sẽ dành cho Minh một điều đặc biệt vào cuối ngày. Hai đứa đã soạn rất nhiều tin nhắn chúc mừng, theo thỏa thuận, cả hai sẽ chờ đến thời điểm gần cuối ngày rồi đồng loạt nhắn tin cho Minh, nó muốn dành cho Minh thật nhiều, thật nhiều những gì mà cậu ta yêu thích.
Kim đồng hồ đã chỉ qua con số 12 và loạt tin nhắn cũng đã được gửi tới Minh từ lâu, nó chờ hoài, chờ hoài, vẫn không thấy hồi âm của Minh, nó có mong chờ cái gì nhiều đâu? Chỉ mong một tin nhắn cám ơn và rồi Minh và nó sẽ làm lành, sẽ lại vui vẻ như ngày xưa… Nhưng nó đã không được toại nguyện, thoáng một chút buồn, bài nãy giờ học đã rất lâu mà nó vẫn không thể thuộc bởi nó chẳng hề tập trung. Đêm mùa đông ở mảnh đất trung du se lạnh, nhưng dường như cái lạnh đang tỏa ra từ trong tâm hồn nó, sương đêm tê tái sao chẳng thèm đọng trên lá ngoài kia, mà đọng trên khóe mắt nó mất rồi. Buồn ơi…
Tối hôm đó, nó đã suy nghĩ nhiều, nó cố gắng tìm lý do để giải thích việc Minh không có phản ứng gì trước tin nhắn của nó, và cuối cùng, nó an ủi bản thân mình bằng việc cho rằng Minh đã ngủ. Ừ, có lẽ, một ngày mệt như thế này thì Minh đã đi ngủ sớm, rồi ngày mai, khi thức dậy, Minh sẽ nhìn thấy lời chúc của nó, và tất cả lại tốt đẹp như xưa… Nghĩ vậy, nó thôi khóc và… cầu nguyện, cầu nguyện thật chân thành… thế nhưng… phũ phàng làm sao, khi nó biết, Minh đã đọc tin nhắn và chính Minh đã xóa tất cả ngay sau đó…
Nó cười khi nghe My kể như vậy… Và nó đau… đau như xát muối vào vết thương để hở… Tại sao khi nó muốn quay đầu lại thì Minh lại lạnh lùng. Nó biết thời gian qua nó đã có lỗi với Minh, nhưng nó không bao giờ nghĩ là Minh lại đối xử với nó như vậy… và thế, nó quyết định sẽ giận Minh. Nếu như trước đây, thái độ vô cảm của nó đối với Minh là do vô tình, thì bây giờ, nó tỏ ra không quan tâm tới Minh ra mặt, ngay cả khi cậu cố gắng cư xử bình thường với nó, cố gắng nói chuyện với nó, thì nó vẫn làm như Minh không hề tồn tại trong cái lớp này. Nó – một cách ích kỉ, muốn mình phải là người chiến thắng. Mà “chiến thắng” cái gì chứ? Con bé ngốc? vậy đó, bản tính ngông cuồng đã đưa nó phạm từ sai lầm này đến sai lầm khác, nó đang dần mất đi thứ mà lẽ ra nó phải trân trọng, nâng niu…
Hàng ngày trôi qua…
Hàng tuần trôi qua…
Hàng tháng trôi qua, việc học – cái gánh nặng đang ám ảnh nó vẫn tốt đẹp, nó đạt được kết quả hơn cả những gì nó mong đợi, nhưng nó, vẫn không cảm thấy vui… Vì hơn bao giờ hết, nó đang cảm nhận thấy sự trống rỗng trong tâm hồn. Điểm cao, thầy cô chú ý… vẫn không thể làm nó cảm thấy hạnh phúc, nó bắt đầu nhớ thật nhiều về những gì đã qua và nó bàng hoàng nhận ra, không chỉ có Minh mà bạn bè xung quanh nó cũng đang dần xa nó. Nó cảm nhận rõ sự loãng ra của tình cảm, đã từ lâu, nó không còn nghe nhiều người nói: “Hà khìn”, “Hà iu quý”, “Hà nhí nhảnh”… nữa. Nó thấy lòng mình thắt lại, nó buồn và tiếc, nó ước gì thời gian quay lại, để nó có thể trở về nhặt lại yêu thương, nhưng biết làm sao? Khi bánh xe thời gian chẳng thể nào quay ngược… nó muốn đưa tay chụp lại những gì đã qua, những gì đã mất, nó muốn vẽ lại cho mình một bức tranh khác tươi tắn hơn, nó muốn gieo nụ cười vào những con đường mà nó đã đi qua… Nhưng nó không thể làm được vì tất cả vô hình quá, còn nó thì quá bé nhỏ, nó ước gì cánh tay nó đủ rộng để có thể ôm cả miền kí ước lấp lánh vào lòng, nhưng chẳng thể nào… vì tâm hồn nó đầy mâu thuẫn, còn thời gian của Minh và nó lại chẳng hề giao nhau…
Có lẽ, ông trời đang trêu đùa nó, khi Minh muốn làm hòa, thì nó lại hờ hững, còn khi nó bắt đầu hối hận thì Minh lại phũ phàng, cứ vậy, một cái vòng luẩn quẩn cứ tiếp diễn, và nó bắt đầu mệt mỏi… Nó giận Minh, nhưng vẫn thương Minh như ngày nào, và nó tin rằng Minh đối với nó cũng như vậy, nó vẫn luôn hi vọng rằng một lúc nào đó, thời gian của nó và Minh sẽ tìm đến nhau, rồi tất cả lại đâu vào đấy… Ừ, nó mong như vậy, và nó, cầu nguyện hằng đêm. Nhưng rồi, cũng tới lúc, nó phải khóc hằng đêm… vì tiếc và vì thất vọng…
Một ngày, nó nhận được tin nhắn của Minh, Minh trách nó, nhưng không phải bằng lời lẽ như bình thường mà nói đúng hơn là Minh đang chửi nó, nào là: “Mày hãy sống thật với chính mày đi…”, nào là: “Đừng giả bộ ngây thơ trước mặt tao…”. Quá phũ phàng, nhưng ngay lúc đó, nó lại không hề khóc, vì nó không tin… Ừ, làm sao tin được, người bạn của nó vốn yêu thương nó lắm cơ mà, đã từng đối xử với nhau tốt như thế nào, đã từng có những kỉ niệm đẹp biết mấy… vậy mà… Toàn thân nó rung lên, một cảm giác khó chịu đến lạ, nó hoàn toàn không hiểu và nó không tin một Minh luôn trân trọng nó lại dùng những lời lẽ như vậy để nói với nó. Có lẽ, nó đã quá tự mãn về bản thân rồi… Bất giác, nó cảm thấy cô đơn, cơn gió miền Đông không lạnh lắm nhưng làm nó tê tái, nó thèm một người ở bên cạnh nó lúc này, một người có thể làm nó bình tâm sau những gì đã diễn ra. Nó gọi điện cho My, và nước mắt bắt đầu rơi dài trên má nó, nước mắt ấm nóng nhưng sao chẳng thể sưởi ấm lòng nó, càng lúc nó càng lạnh hơn, lạnh lắm, cái lạnh của sự trống trãi, đôi lúc thật đáng sợ…
Nó giận Minh, phải, nhưng chưa bao giờ nó nghĩ mọi việc lại tiếp diễn tồi tệ như thế này… Nó buồn vì những gì Minh nói với nó, nhưng nó thất vọng về Minh nhiều hơn. Trước giờ, Minh đối với nó là hình mẫu của một người anh trai hoàn hảo, nhưng những gì đang diễn ra khiến nó thật sự ngỡ ngàng. Bây giờ, mọi chuyện thực sự đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của nó, nó cảm thấy không thể chấp nhận những gì đang diễn ra, nó nhìn Minh bằng con mắt khác, nó cảm thấy bản thân không đáng để phải chịu sự xỉ vả nặng nề như thế này. Và nó bắt đầu khóc thật nhiều, khóc vì tức và vì thất vọng…
Ngày hôm sau, nó đến lớp với đôi mắt sưng húp, bạn bè hỏi han, nhưng nó chỉ cười trừ, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, trừ nó, My và Minh. Nó bắt đầu tránh mặt Minh, nó không muốn công nhận sự tồn tại của Minh, nó bắt đầu ghét khi nhìn thấy Minh nói cười, đùa giỡn với bạn bè, nó xóa số điện thoại của Minh, đem giấu hết những món quà Minh đã tặng nó vào tận sâu trong tủ. Nhưng một điều nó buộc phải chấp nhận là nó không thể nào xóa nổi những điều ấy ra khỏi đầu, vì có lẽ nó đã quá đỗi thân quen. Tin nhắn khiến nó đau lòng từ lâu cũng đã không tồn tại trong hộp thư của nó, vì nó sợ đọc lại, nó sợ phải đối diện với cảm giác khó chịu ấy một lần nữa, và nó sợ rằng nó lại khóc. Nhưng nó vẫn buồn, vẫn khóc, vì nó chẳng thể nào xóa sạch kí ức. Một kí ức lấp lánh đầy yêu thương và cũng nhiều tiếc nuối…
Nó muốn lãng quên tất cả, ngày qua ngày, nó học một nhiều hơn, nó cố làm cho bản thân mình thật bận rộn, nó lấy bài vở che lấp hết mọi bận tâm… Nhưng mỗi lúc một mình, mỗi lúc có một chút thời gian trống trãi sau một đợt kiểm tra mù đầu, nó vẫn nhớ… Minh nhiều lần xin lỗi nó, muốn nói chuyện thẳng thắn với nó, nhưng nó luôn lãng tránh, không phải vì nó không thể bỏ qua mà nó sợ mọi chuyện sẽ càng ngày càng tồi tệ hơn như đã từng diễn ra, nó sợ nó lại rơi vào tình trạng chới với một lần nữa, mỗi lúc buồn, nó lại không làm được gì, trong khi kỳ thi đại học đang đến gần. Và thế, nó đang ép buộc bản thân phải chôn vùi kí ức, thật sâu, thật sâu…
Rồi kỳ thi Đại học cũng qua, nó đạt được những gì nó mong muốn, nhưng tình bạn của nó, cũng tan biến theo… Nhiều lúc, nó nhầm tưởng mình đã xóa sạch những kí ức về Minh, nhưng… mỗi lần nghe ai nói đến hai từ “giả tạo” là nó lại nổi giận, nó ghét hai từ đó đến tột cùng, mà có lẽ, cái nó ghét chính là – nó vẫn không thể quên đi, nó giận bản thân tại sao cứ mãi ôm những dằn vặt về miền kí ức không vui? Tại sao, nó vẫn không thể viết những nỗi buồn ấy trên cát, để sóng cuốn đi…? Nhưng có một điều là suốt hai năm trôi qua, nó vẫn không bao giờ tự hỏi: “Cảm giác của Minh như thế nào?”. Thế đó, nó vẫn luôn nuông chiều cảm xúc của bản thân mình, phải, nuông chiều đến tàn nhẫn…
***
Đã hơn 2 giờ sáng…
Thôi, sáng mai còn phải đi học, nó cầm điện thoại, đọc hàng tá tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ nãy giờ. Bạn bè yêu dấu, nhiều người vẫn nhớ ngày sinh của nó, nó thấy vui vui, nhưng niềm vui vẫn không hề trọn vẹn. Nó thở dài, hàng loạt suy nghĩ lại lướt qua, dòng cảm xúc ướt át trong người nó vẫn chưa thể dập tắt, nó úp mặt xuống gối, tay đè chặt con thú bông, cố ép bản thân vào giấc ngủ…
Sáng, nó dậy sớm, người đầu tiên nó nghĩ đến là Minh. Sài Gòn rộng lớn nhưng lòng người nhỏ hẹp, Sài Gòn chính là nơi đã dạy cho nó biết hối tiếc, biết nó đã đánh mất những gì. Thế giới bao la thật đấy, nhưng lại càng bao la, càng đông đúc thì nó lại càng không biết tìm đâu ra một người bạn như Minh, người mà nó có thể trút tất cả mọi gánh nặng, mọi mệt nhọc. Mỗi lần nó khóc, nó vẫn ước gì nó có thể gọi cho Minh và số điện thoại của Minh, dù không có trong danh bạ nhưng nó vẫn không thể xóa khỏi bộ não… Nó thấy nhớ Minh nhiều lắm, nhớ Minh bao nhiêu, nó lại càng căm ghét cái tôi ích kỉ của mình bấy nhiêu…
Những lúc trong người đầy tâm trạng, nó lại lên Facebook viết vài dòng, bây giờ cũng vậy, nó viết về Minh, về những điều muốn nói, làm như vậy, nó cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút. Nó viết còn vì nó nghĩ rằng Minh sẽ đọc được. Ừ, nó có niềm tin mãnh liệt như vậy đó, dù rằng nó và Minh không kết bạn trên mạng xã hội này, nhưng không hiểu sao nó lại tin rằng Minh sẽ vào trang của nó, giống như việc nó vẫn thường làm với cậu vậy.
***
Rồi sinh nhật nhật nó, một ngày đầy mệt nhọc và cũng thật vui trôi qua, nó đã nhận được nhiều món quà, nhiều lời chúc, nhưng nó, vẫn đang chờ đợi một điều gì đó.
Ngày tiếp theo trôi qua, một ngày bình lặng và nó vẫn đang chờ… Nhưng lần này, nó đã không vô vọng, buổi tối của ngày tiếp theo, nó nhận được tin nhắn từ số điện thoại quen thuộc.
“Chào bạn, mình là Blog radio, có người nhờ mình gửi lời đến bạn rằng mong bạn quên những gì đã qua, chúc bạn vui vẻ.” - Blog radio? Nó chắc chắn đây là số điện thoại của Minh mà. Tại sao Minh lại không thừa nhận với nó, tại sao Minh lại chọn cách đối diện với nó như vậy?
“Mình chưa bao giờ quên số điện thoại của bạn đâu.” - nó reply.
“Người mà bạn nói đã chết rồi, bây giờ người đang nói chuyện với bạn là Blog radio, hãy tin như vậy nhé!”
Blog radio, đó là một trang với hàng trăm truyện ngắn. Từ lúc nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật của Minh, nó đã xem đó như một món quà mà Minh dành cho nó, nhưng nó vẫn không hiểu được những gì đang diễn ra nãy giờ.
“Minh đừng có như vậy nữa được không? Hà không biết Minh vì sao Minh lại gửi đến Hà thông điệp về Blog radio, nhưng Hà đã lên đó xem thử, đó là món quà Minh gửi cho Hà phải không?” - nó hỏi Minh.
“Đừng xem đó là món quà, hãy xem đó là người bạn, người bạn có tên Blog radio.”
“Minh đừng nhảm nữa, Hà chắc chắn người Hà đang nói chuyện là Minh mà!” - nó bắt đầu nổi giận.
“Mình không phải là người bạn nói, mình chỉ là một cộng tác viên của Blog radio, mình đã đọc một bài về bạn, khi đọc nó, mình đã rất ghét bạn, vì vậy nên mình mới nói chuyện với bạn, mình ghét bạn lắm, bạn biết không?”
Tin nhắn này khiến lòng nó thắt lại, Minh vẫn còn giận nó, buồn quá, nó lại khóc mất rồi…
“Minh vẫn còn ghét Hà hả?”
“Không, người đó không còn ghét bạn nữa, hết ghét từ rất lâu rồi…”
“Vậy sao nãy giờ Minh vẫn không thừa nhận với Hà, là Minh mà, phải không?”
Bản tính nóng nảy của nó lại trỗi lên, nó nổi giận vì cách mà Minh nói chuyện với nó nãy giờ. Không gian lặng đi, đã hơn 10 phút trôi qua, nó vẫn chưa nhận được hồi âm của Minh.
Gục mặt xuống bàn trên cuốn sách nãy giờ vẫn lật ra ở một trang duy nhất, nó cảm thấy mệt mỏi, nó muốn chấm dứt cảm giác day dứt khó chịu mà nó đã ôm trong suốt hai năm qua, nó muốn kết thúc tất cả, nhưng bây giờ, mọi việc lại đang rối tung lên, nó thật sự không biết phải làm gì tiếp theo…
“Rrrrruuùuuunnngg” - âm tin nhắn làm nó giật mình, là Minh, Minh đã thừa nhận với nó và Minh cũng đang trách nó, Minh nói về tâm trạng của Minh – điều mà nó chưa bao giờ quan tâm đến. Minh nói với nó rằng: “Nó đã đánh mất một người luôn xem nó là quan trọng.” rằng Minh đã từng buồn như thế nào trong thời gian nó lơ Minh. Lần đầu tiên nó chịu đặt bản thân mình vào tình cảnh của Minh để nhìn tình bạn cũng như mâu thuẫn giữa hai đứa. Và lần đầu tiên, nó cảm nhận được một phần tâm trạng của Minh… Minh buồn là thế, trong khi nó chỉ biết ích kỉ ôm khư khư cái tự trọng của bản thân, nhìn nhận sự việc theo những gì Minh đã đối xử với nó. Vậy đó, giá như nó nhận ra điều này sớm hơn…
Hàng chục tin nhắn, chưa bao giờ nó và Minh thật lòng với nhau như lúc này, cuối cùng thì thời gian của hai đứa cũng giao nhau, nói ra hết, trách nhau hết cho lòng nhẹ nhõm, cho khỏi bận tâm về nhau. “Tình cảm mất đi không bao giờ lấy lại được.” giống như bát nước đầy, đã đổ đi thì không thể nào đưa nước trở lại được. Thế nên, nó sẽ không bao giờ tìm cách đưa nước đã bị đổ đi đem về lại bát nữa. Những gì đã qua, yêu thương giữ lại, nỗi buồn nó sẽ quăng đi, bát nước đổ rồi thì nó sẽ đong đầy một bát khác, tình cảm mất đi nhưng kỉ niệm tốt đẹp vẫn còn, nó sẽ xây dựng lại từ đầu một tình bạn khác. Sẽ không phải lo nghĩ, không phải nuối tiếc gì nữa, yêu thương, giận hờn rồi yêu thương và sẽ yêu thương, mãi mãi…
Những giận hờn trẻ con, những suy nghĩ ngốc nghếch, hãy ngủ yên nhé! Vì ngày mai sẽ đến và một bầu trời tươi mới lại mở ra, rộng hơn, mênh mông hơn khoảng trời áo trắng bé nhỏ của nó. Nhưng vẫn còn đó, những người bạn dấu yêu, những người nó gắn bó một thời học sinh đầy mơ mộng và sẽ mãi bên cạnh nó trên chặng đường tiếp theo này. Bầu trời mơ ước trong vắt, bao la đang chờ nó phía trước, nó biết, sẽ có những đám mây u ám trên kia, nhưng nó chẳng hề lo sợ, vì nó cũng biết, sẽ có những người bạn luôn bên cạnh nó, bay cùng cùng nó tới chân trời giống như Minh vậy, bạn dấu yêu ơi…
Chưa bao giờ nó thấy lòng mình nhẹ nhõm như lúc này, thời học sinh đi qua, dỗi hờn đi qua, nỗi buồn cũng đi qua, còn tiếng cười xin ở lại! Nó bỗng nhớ trường, nhớ lớp, nhớ thầy cô, bạn bè… nó nhớ thời áo trắng đến trường bằng một nỗi niềm da diết. Một thời hồn nhiên đã qua đi và không bao giờ trở lại, nó vui khi đã sống trọn vẹn với tình cảm của chính mình, giờ đây, chắc chắn nó sẽ không bao giờ phải khóc khi nhớ về ngày xưa ấy nữa, vì trong kí ức của nó, chỉ còn mãi những tiếng cười trong veo…