Cơn mưa đầu mùa đến bất chợt, hạt mưa mỏng manh nghiêng ngả đổ ào ào giữa bầu trời chiều xám xịt. Mưa rơi hoài làm lòng mình trĩu nặng,một cảm giác thật khó tả: Buồn, mong ngóng và đợi chờ 1 cái gì đó hư vô chưa kịp định hình trong nghĩ suy.
Cô đơn một mình với không gian trống trải đến đáng sợ, ngoài kia mưa lại cứ giăng tả tơi, khiến con người ta có cảm giác trơ vơ, chới với, yếu ớt, cố tìm một thứ gì đó co mình vào để kiếm lấy chút an toàn nép mình lẩn trốn. Rồi cố lật tìm cái ảo ảnh vô hư trong những ngày còn nắng và điểm dừng chân là một phút giật mình, thấp thỏm …
Có người đến rồi đi, như những cơn mưa đầu mùa bất chợt, đến ồn ào rồi lặng lẽ ra đi, để lại sau lưng bao hoang tàn và ủ rũ. Mưa như những lời tiễn đưa lặng lẽ, một người đi, một người chờ... Rồi từ đó chẳng biết nhặt nhạnh những gì còn lại trong tháng ngày bộn bề, bao tất bật lo toan. Những tâm hồn cũng hóa thành đá cuội mặc nhiên cho thời gian phủ đầy lớp bụi mờ!
Cuộc sống dường như khác hẳn những con mưa bất chợt, những con người vội vã và trở về để tránh cơn mưa buổi chiều tránh một thứ mà mới mấy ngày trước đó họ mong mỏi. Có những con người lạ thật, thích đi dưới mưa và thèm được ướt trong nỗi nhớ. Những nỗi nhớ tràn trề ướt sũng, không tên, hòa quyện vào nhau thành một tạp kỹ hoài niệm, để rồi chợt nhớ, chợt quên.
Chiều, cũng đi về dưới những cơn mưa thấy lòng lạ thường… lặng lẽ chơi vơi giữa chiêug mưa. Có chút bâng khuâng, chút hững hờ... khi nhìn những làn mưa phùn giăng nhòa phố thị!
Cô đơn một mình với không gian trống trải đến đáng sợ, ngoài kia mưa lại cứ giăng tả tơi, khiến con người ta có cảm giác trơ vơ, chới với, yếu ớt, cố tìm một thứ gì đó co mình vào để kiếm lấy chút an toàn nép mình lẩn trốn. Rồi cố lật tìm cái ảo ảnh vô hư trong những ngày còn nắng và điểm dừng chân là một phút giật mình, thấp thỏm …
Có người đến rồi đi, như những cơn mưa đầu mùa bất chợt, đến ồn ào rồi lặng lẽ ra đi, để lại sau lưng bao hoang tàn và ủ rũ. Mưa như những lời tiễn đưa lặng lẽ, một người đi, một người chờ... Rồi từ đó chẳng biết nhặt nhạnh những gì còn lại trong tháng ngày bộn bề, bao tất bật lo toan. Những tâm hồn cũng hóa thành đá cuội mặc nhiên cho thời gian phủ đầy lớp bụi mờ!
Cuộc sống dường như khác hẳn những con mưa bất chợt, những con người vội vã và trở về để tránh cơn mưa buổi chiều tránh một thứ mà mới mấy ngày trước đó họ mong mỏi. Có những con người lạ thật, thích đi dưới mưa và thèm được ướt trong nỗi nhớ. Những nỗi nhớ tràn trề ướt sũng, không tên, hòa quyện vào nhau thành một tạp kỹ hoài niệm, để rồi chợt nhớ, chợt quên.
Chiều, cũng đi về dưới những cơn mưa thấy lòng lạ thường… lặng lẽ chơi vơi giữa chiêug mưa. Có chút bâng khuâng, chút hững hờ... khi nhìn những làn mưa phùn giăng nhòa phố thị!