Em loay hoay tìm nơi trú ẩn, em loay hoay tìm bàn tay anh che chở. Vô vọng. Rồi em lặng im đứng nhìn lặng im cảm nhận, lặng im nghe mình thổn thức…
Anh lặng lẽ đi bên em khi em đang hoang hoải, chênh vênh. Anh chầm chậm, tĩnh lặng. Em ương bướng, ngông nghênh. Hai thái cực của hai tâm hồn, nhưng đang tìm hạnh phúc. Ngày anh đặt lên môi em nụ hôn đầu tiên, ngày ấy, em nhìn anh xa lạ, bất cần nhưng thân quen, bình yên đến lạ. Bàn tay anh dắt em đi những con đường nhỏ khúc khuỷu, gập ghềnh. Bản tay anh nắm tay em truyền hơi ấm. Anh đặt vào em tình yêu, niềm tin và hạnh phúc. Em đặt vào anh tương lai và hi vọng.
Rồi những yêu thương, những chia sẻ, cảm thông…..trôi tuột theo năm tháng, khi em trở nên ngang ngạnh hơn, khi anh quá bận rộn với cuộc sống hàng ngày. Những giọt nước mắt em thả theo cơn mưa, hòa vào bóng đêm, lạc lõng, chơi vơi. Những lo toan của anh trải dài trong vất vả, mệt nhoài, đơn độc. Ta lạc mất đi sự đồng điệu trong tâm hồn. Ta lạc nhau hơi ấm, yêu thương.
Tan vỡ………
Những ngày xa. Anh đi về một phía, không em. Em giơ tay níu giữ, anh buông. Em chết lặng.
Những ngày không anh – những ngày mưa, những ngày gió, những ngày sóng dâng cao, những ngày nổi cơn giông – mưa trên mắt, gió trong tim, sóng trong lòng, bão giông giăng khắp… Em loay hoay tìm nơi trú ẩn, em loay hoay tìm bàn tay anh che chở. Vô vọng. Rồi em lặng im đứng nhìn lặng im cảm nhận, lặng im nghe mình thổn thức.
Những ngày không anh. Em khắc khoải trong miền ký ức
Ngày..tháng..năm – M à, hãy cho C một cơ hội chăm sóc, lo lắng cho M, được không?
Ngày..tháng..năm –… đừng để bàn tay ta lạc mất nhau trong cuộc đời này….
Ngày..tháng..năm – Bé à, về nhà chưa?
Ngày..tháng..năm – Anh yêu bé cưng nhiều lắm, bé cưng à…
Ngày..tháng..năm – ngày..tháng..năm – ngày..tháng..năm ……
Ngày..tháng..năm – Anh xin lỗi về mọi thứ… Bảo trọng nhé!
Em nhớ tất cả, nhớ mọi thứ thuộc về anh, ánh mắt, nụ cười, giọng nói, bàn tay, cử chỉ, tính cách, sở thích… Nhớ anh lặng lẽ khi em nổi giận, nhớ bàn tay anh vuốt tóc em, nhớ cách anh chun mũi, nhớ lúc em làm anh buồn, nhớ dáng anh ánh mắt anh mệt mỏi vì công việc. Em nhớ những yêu thương, những giận hờn, những nóng vội, những cáu gắt, những mâu thuẫn.
Ta xa…
Những ngày không anh, em nhìn lại những điều đã qua, về em, về anh, về tình yêu, về lý tưởng. Mỗi một đau thương đi qua, là lúc ta học được nhiều điều từ đấy. Em nhận ra mình vẫn còn thiếu nhiều lắm, thiếu những điều để làm nên hạnh phúc. Em nhận ra mình cần phải học. Học cách yêu thương người khác. Học cách cho và nhận. Học cách thay đổi, học cách hoàn thiện bản thân hơn. Ngày hôm nay của em khác hơn ngày hôm qua, và ngày mai của em nữa sẽ khác hơn ngày hôm nay.
Em vẫn chưa thôi đợi chờ anh, dù em biết rằng anh không còn là của em nữa, và sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực. Đôi khi em thấy mình khờ khạo và ngốc nghếch lắm. Ừ, cái ngốc nghếch của một người yêu thương một người.
Ở xa khơi ấy, anh có lẽ đã bình yên. Em mong sóng đừng quá mạnh, đừng làm thuyền anh quá chòng chành, em mong thuyền anh được vững chãi để lướt qua từng cơn sóng. Mong anh tìm cho mình một bờ cát vàng dịu êm, dẫu rằng bờ cát ấy không là em, bình yên của anh không có em.
Những luồng gió lạnh, những cơn mưa rào vẫn quất vào mặt em, đau rát, lạnh buốt. Muốn thấy cầu vồng phải biết chịu đựng những cơn mưa. Mưa rồi sẽ tạnh, bầu trời rồi sẽ đầy nắng trong xanh. Em sẽ đi về phía trước, nơi ánh sáng đẹp đẽ và lung linh của cầu vồng đang chờ em, bình yên đang chờ em.
“Hát bài hát một mình, và đi về dưới những cơn mưa
Không cần một người che giùm chiếc ô
Bàn chân trần trên con đường lạnh trơn vẫn không trượt ngã
Mỉm cười, tự thắp lửa
Gửi những nguyện cầu mỗi ngày âm thầm về phía một người ta phải cố quên…”
P/S: Viết cho anh – cho em – duy nhất – cuối cùng.
Muội