Tác giả: Thay Boi Mu
Duyên làm việc cho một công ty Thailand ở Saigon. Trong một dịp đi công
tác ở Rạch Giá, cô vào đặt phòng nghỉ ở khách sạn Ngọc Hường ngay trên
đường vào Thị xã Rạch Giá. Các cô tiếp tân tỏ vẻ ngần ngại một cách kỳ
lạ:
- Tụi em chỉ còn một phòng duy nhất là phòng số 301 nhưng... lớn quá lại có tới hai phòng, một mình chị ngủ e trống trải quá!
Vì trời cũng đã tối và cảm thấy phòng lớn hay nhỏ cũng không quan trọng
nên cô quyết định lấy phòng số 301. Trong khi làm thủ tục cho mướn phòng
các cô tiếp tân nhìn nhau mỉm cười, trong ánh mắt như trao đổi điều gì
khó hiểu.
- Tụi em ngủ ở hành lang cùng lầu, gần cầu thang. Nếu có chuyện gì chị cứ kêu tụi em nhe!
Nói xong cô tiếp tân đưa chìa khóa cho Duyên với ánh mắt ái ngại. Sau
khi tắm rửa, Duyên lên giường bắt đầu đọc sách để dỗ giấc ngủ vốn khó
khăn khi cô phải ngủ phòng lạ mỗi lần đi công tác xạ Vừa đọc được mấy
hàng thì bên ngoài trời bổng nổi gió đập ầm ầm vào cánh cửa sổ. Vào mùa
này trời đâu có khi nào mưa bao giờ. Duyên mở cửa sổ nhìn ra xem có phải
trời sắp mưa thực sự không. Lạ thật, trời trong, trăng sáng soi rõ
những ngọn dừa đứng yên bất động. Duyên đóng cửa sổ, lên giường nằm đọc
sách tiếp. Lạ thay, nàng lại nghe tiếng gió rít bên ngoài và tiếng cửa
sổ như bị gió đập mạnh mặc dù đã đóng kín. Nàng thấy hơi lạ nhưng lại
tập trung đọc sách. Nhưng rồi Duyên không tài nào tiếp tục tự che giấu
cảm giác rùng rợn khi từng luồng ớn lạnh cứ chạy dài từ gáy dọc theo cột
xương sống xuống dưới lưng. Tiếng động kinh dị vẫn gầm rú như gào thét
đáng kinh sợ. Duyên bật tung dậy chạy ra khỏi phòng về phía cầu thang.
Các cô nhân viên cũng vừa trải chiếu giăng mùng chuẩn bị ngủ. Thấy
Duyên, họ không có vẻ gì ngạc nhiên mà còn như biết trước người khách
nhỏ nhắn xa lạ này sẽ cần sự giúp đỡ. Duyên nói khẩn khoản:
- Mấy em ơi, phòng 301 chị thấy có cái gì đó không ổn. Có thể em nào vô ngủ chung với chị đêm nay được không? Chị sợ lắm!
Các cô nhìn nhau không nói lời nào, cũng không ai hỏi Duyên chuyện gì
xày ra. Cuối cùng một cô tình nguyện vô ngủ với Duyên. Phòng có hai
giường. Cô nhân viên tên là Mai vừa giăng mùng lên là trùm mền kín bít
nằm im thin thít. Duyên không đọc sách nữa. Cô nằm im lắng nghe xem có
tiếng gió đập cửa nữa hay không. Quả nhiên như sự mong đợi, bốn bề đều
im lặng. Duyên cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng không còn nghĩ vớ vẩn nữa mà bắt
đầu nhớ nhà, nghĩ tới đứa con không biết giờ đã ngủ ngon chưa. Bất thình
lình, nàng một bàn tay nào đó nắm lấy hai chân Duyên kéo mạnh một cái
về phía cuối giường. Nàng giựt mình, rồi mau chóng trườn trở lại vị trí
cũ. Cô còn chưa kịp hoàn hồn, chưa kịp giải thích chuyện gì xảy ra thì
lại bị kéo mạnh một cái nữa về cuối giường. Lần này nàng tốc người dậy,
phóng qua giường của Mai, chui vô mền trùm kín bít. Duyên vừa nằm yên
bên giường Mai thì nghe tiếng ngáy rất to phát ra từ đâu đó. Thoạt đầu,
cô nghĩ có lẽ ai đó ngáy từ phòng kế bên. Nhưng sau khi lắng nghe thật
kỹ thì rõ ràng tiếng ngáy phát ra từ ngay chính chiếc giường mà cô nằm
trước đó chưa đầy một phút. Duyên gọi Mai dậy thì tiếng ngáy dứt ngaỵ Cô
vội vàng thay quần áo và thu dọn đồ rời khỏi nơi đó ngay lập tức, khi
trời còn chưa sáng.
Chú thích:
Đó là chuyện có thật 100% TBM được nghe chính Duyên, em gái mình, kể
lại trong dịp về VN vừa rồi. Nếu bạn nào về VN có dịp ngủ lại Rạch Giá
hãy nhớ chọn phòng số 301 xem thử có gì xảy ra không nhe!
Hết
Duyên làm việc cho một công ty Thailand ở Saigon. Trong một dịp đi công
tác ở Rạch Giá, cô vào đặt phòng nghỉ ở khách sạn Ngọc Hường ngay trên
đường vào Thị xã Rạch Giá. Các cô tiếp tân tỏ vẻ ngần ngại một cách kỳ
lạ:
- Tụi em chỉ còn một phòng duy nhất là phòng số 301 nhưng... lớn quá lại có tới hai phòng, một mình chị ngủ e trống trải quá!
Vì trời cũng đã tối và cảm thấy phòng lớn hay nhỏ cũng không quan trọng
nên cô quyết định lấy phòng số 301. Trong khi làm thủ tục cho mướn phòng
các cô tiếp tân nhìn nhau mỉm cười, trong ánh mắt như trao đổi điều gì
khó hiểu.
- Tụi em ngủ ở hành lang cùng lầu, gần cầu thang. Nếu có chuyện gì chị cứ kêu tụi em nhe!
Nói xong cô tiếp tân đưa chìa khóa cho Duyên với ánh mắt ái ngại. Sau
khi tắm rửa, Duyên lên giường bắt đầu đọc sách để dỗ giấc ngủ vốn khó
khăn khi cô phải ngủ phòng lạ mỗi lần đi công tác xạ Vừa đọc được mấy
hàng thì bên ngoài trời bổng nổi gió đập ầm ầm vào cánh cửa sổ. Vào mùa
này trời đâu có khi nào mưa bao giờ. Duyên mở cửa sổ nhìn ra xem có phải
trời sắp mưa thực sự không. Lạ thật, trời trong, trăng sáng soi rõ
những ngọn dừa đứng yên bất động. Duyên đóng cửa sổ, lên giường nằm đọc
sách tiếp. Lạ thay, nàng lại nghe tiếng gió rít bên ngoài và tiếng cửa
sổ như bị gió đập mạnh mặc dù đã đóng kín. Nàng thấy hơi lạ nhưng lại
tập trung đọc sách. Nhưng rồi Duyên không tài nào tiếp tục tự che giấu
cảm giác rùng rợn khi từng luồng ớn lạnh cứ chạy dài từ gáy dọc theo cột
xương sống xuống dưới lưng. Tiếng động kinh dị vẫn gầm rú như gào thét
đáng kinh sợ. Duyên bật tung dậy chạy ra khỏi phòng về phía cầu thang.
Các cô nhân viên cũng vừa trải chiếu giăng mùng chuẩn bị ngủ. Thấy
Duyên, họ không có vẻ gì ngạc nhiên mà còn như biết trước người khách
nhỏ nhắn xa lạ này sẽ cần sự giúp đỡ. Duyên nói khẩn khoản:
- Mấy em ơi, phòng 301 chị thấy có cái gì đó không ổn. Có thể em nào vô ngủ chung với chị đêm nay được không? Chị sợ lắm!
Các cô nhìn nhau không nói lời nào, cũng không ai hỏi Duyên chuyện gì
xày ra. Cuối cùng một cô tình nguyện vô ngủ với Duyên. Phòng có hai
giường. Cô nhân viên tên là Mai vừa giăng mùng lên là trùm mền kín bít
nằm im thin thít. Duyên không đọc sách nữa. Cô nằm im lắng nghe xem có
tiếng gió đập cửa nữa hay không. Quả nhiên như sự mong đợi, bốn bề đều
im lặng. Duyên cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng không còn nghĩ vớ vẩn nữa mà bắt
đầu nhớ nhà, nghĩ tới đứa con không biết giờ đã ngủ ngon chưa. Bất thình
lình, nàng một bàn tay nào đó nắm lấy hai chân Duyên kéo mạnh một cái
về phía cuối giường. Nàng giựt mình, rồi mau chóng trườn trở lại vị trí
cũ. Cô còn chưa kịp hoàn hồn, chưa kịp giải thích chuyện gì xảy ra thì
lại bị kéo mạnh một cái nữa về cuối giường. Lần này nàng tốc người dậy,
phóng qua giường của Mai, chui vô mền trùm kín bít. Duyên vừa nằm yên
bên giường Mai thì nghe tiếng ngáy rất to phát ra từ đâu đó. Thoạt đầu,
cô nghĩ có lẽ ai đó ngáy từ phòng kế bên. Nhưng sau khi lắng nghe thật
kỹ thì rõ ràng tiếng ngáy phát ra từ ngay chính chiếc giường mà cô nằm
trước đó chưa đầy một phút. Duyên gọi Mai dậy thì tiếng ngáy dứt ngaỵ Cô
vội vàng thay quần áo và thu dọn đồ rời khỏi nơi đó ngay lập tức, khi
trời còn chưa sáng.
Chú thích:
Đó là chuyện có thật 100% TBM được nghe chính Duyên, em gái mình, kể
lại trong dịp về VN vừa rồi. Nếu bạn nào về VN có dịp ngủ lại Rạch Giá
hãy nhớ chọn phòng số 301 xem thử có gì xảy ra không nhe!
Hết