Cao nguyên ơi! Chiều nay đành lỗi hẹn
Hắt hiu buồn sợi nhớ với sợi thương
Trên phố vắng khóc một thời nông nổi
Ướt khoảng trời màu tím của xa xưa …
Dường như hạt mưa vô tình làm ướt mắt ai. Những câu thơ của một thời để nhớ để thương như trách tôi hơn một lần lỗi hẹn. Hàng phượng không còn đứng rưng buồn, không còn thắp lửa nơi cổng trường mùa hạ. Những đợt gió cuối thu như còn vương lại kéo dài khoảng cách giữa chúng mình và mùa hạ ngày xưa. Chia tay mùa hạ, chia xa khoảng trời rưng buồn của tháng Năm. Mùa hạ đã xa… những ước mơ ngày nào bỗng chốc cũng đã thành hoài niệm. Ngày xưa Tr. vội về vì sợ nhiều mưa ướt tóc, ai đó không về sao vẫn ướt mắt nâu thương. Tr. ơi! Trên những con đường vắng bóng Tr. qua, cứ day dứt trong tôi những câu thơ: "Về Cao Nguyên… lỗi hẹn”. Những cái ngoéo tay, những lời hứa ngày nào giờ đã mù xa. Tr. theo con đường mình đã chọn, còn tôi vẫn đạp xe ngày hai buổi đến trường… Nhớ ngày đó, chúng mình ngây thơ quá! Tr. thường đưa tay chạm mưa và ước hạnh phúc chúng mình mãi mãi bền lâu. Cái ngày xưa ngây thơ mà lãng mạn quá phải không Tr.? Ngày đó, không hiểu sao Tr. chợt buồn với ánh mắt thoáng xa xăm: “Mai người ta về thành phố, biết có còn nhớ đến một góc riêng buồn của cao nguyên đầy nắng và gió này không?”. Siết chặt tay Tr. mà nghe tim mình nghèn nghẹn.
Ôi! Cái ngày xưa ấy biết bao kỷ niệm buồn vui. Những ngày mà trong chúng ta không có khái niệm thời gian; chỉ biết giữa chúng mình luôn có những đụn cát cao, nơi in dấu chân trần mình sánh bước dưới những đêm trăng. Nơi mà nắng rát bỏng bàn chân và những đợt gió luôn trêu người thế mà đã là điểm tựa buồn vui và những ngày tháng khó thể phai của chúng mình. Những con đường nơi đó như thổn thức dưới đêm trăng, bởi dường như chúng cũng hiểu được tâm trạng của chúng mình. Ước sao được trở về cái ngày xưa ấy! Vẫn chỉ là ước mơ phải không Tr.? Mà ước mơ giữa chúng mình đã hơn một lần hóa thành hoài vọng mù xa…
Không biết Tr. còn nhớ không? Cái đêm chuẩn bị về thành phố, cả hai đứa đều nhìn nhau với những đôi mắt ướt. Không gian nơi Cao Nguyên đầy gió như có gì níu kéo bước chân qua. Tôi không muốn rời xa Tr., cũng không muốn rời xa đồi cát, xa một góc riêng buồn của Cao Nguyên. Tr. chép vội những dòng chữ nguyệch ngoạc với đôi mắt đẫm ướt từ lúc nào tôi cũng không nhớ nữa …
Trăng về khuya như chênh chếch một nỗi niềm hoài cảm. Những cái ngoéo tay đầm đầy nước mắt cứ làm tôi day dứt khôn nguôi vì mình đã hơn một lần lỗi hẹn… Tôi chợt lặng đi bởi nhịp trống trường như vang vọng đâu đây … Thì ra, bây giờ đã là tháng mười. Một lần nữa bỏ lại sau lưng Cao Nguyên đứng rưng buồn cùng mùa hạ đã qua. Cao Nguyên ơi! Tr. ơi! Hãy tha lỗi cho những vụng về và nông nổi của mình ngày ấy. Bởi tôi luôn cao vọng mà cuộc sống đời thường đã dạy tôi sau những lần vấp ngã. Giờ mình tôi giữa đêm khuya nơi cao nguyên đầy gió, tôi muốn tận mặt xin lỗi Tr. và tạ tội cũng Cao Nguyên vì đã hơn một lần lỗi hẹn. Gió như nói cùng tôi bao nỗi niềm tâm sự. Tr. không trách tôi; Cao Nguyên không buồn tôi mà như nói với tôi một điều gì bâng quơ và tiếc nuối …
Nhưng thời gian vụt trôi qua… giờ Tr. đã chuyển công tác xa. Đêm Cao Nguyên vốn đã buồn lại càng buồn hơn. Những kỷ niệm khó phai giữa Tr. và tôi bỗng chốc nhạt nhòa cùng năm tháng. Phố cũ như khóc cho mối tình vụn vỡ. Phải chi ngày ấy đừng là tháng mười, để mỗi khi những chiếc lá cuối thu còn vương lại thì ai đó, có cả Tr. và tôi không phải thổn thức suy tư và tiếc nuối về những tháng năm đã cũ. Ở nơi xa, biết Tr. có hiểu cho tôi – người không mong nhận được sự tha lỗi dẫu muộn màng. Khoảng cách giữa chúng mình vẫn vẹn nguyên bài thơ tình ngày ấy. Chỉ tiếc rằng, giờ ngâm nga như có gì lạc điệu.
Những con đường nồi nhớ, phố không trăng, những đồi cao với nắng hanh gió cát, những con đường đã qua, và cả những ngọt ngào của ngày xưa… nơi cao nguyên gió cát.
Ướt gì ôm nắng Cao Nguyên
Để tim ai ấm vẹn nguyên tình đầu.
Trương Thanh Tòng
Hắt hiu buồn sợi nhớ với sợi thương
Trên phố vắng khóc một thời nông nổi
Ướt khoảng trời màu tím của xa xưa …
Dường như hạt mưa vô tình làm ướt mắt ai. Những câu thơ của một thời để nhớ để thương như trách tôi hơn một lần lỗi hẹn. Hàng phượng không còn đứng rưng buồn, không còn thắp lửa nơi cổng trường mùa hạ. Những đợt gió cuối thu như còn vương lại kéo dài khoảng cách giữa chúng mình và mùa hạ ngày xưa. Chia tay mùa hạ, chia xa khoảng trời rưng buồn của tháng Năm. Mùa hạ đã xa… những ước mơ ngày nào bỗng chốc cũng đã thành hoài niệm. Ngày xưa Tr. vội về vì sợ nhiều mưa ướt tóc, ai đó không về sao vẫn ướt mắt nâu thương. Tr. ơi! Trên những con đường vắng bóng Tr. qua, cứ day dứt trong tôi những câu thơ: "Về Cao Nguyên… lỗi hẹn”. Những cái ngoéo tay, những lời hứa ngày nào giờ đã mù xa. Tr. theo con đường mình đã chọn, còn tôi vẫn đạp xe ngày hai buổi đến trường… Nhớ ngày đó, chúng mình ngây thơ quá! Tr. thường đưa tay chạm mưa và ước hạnh phúc chúng mình mãi mãi bền lâu. Cái ngày xưa ngây thơ mà lãng mạn quá phải không Tr.? Ngày đó, không hiểu sao Tr. chợt buồn với ánh mắt thoáng xa xăm: “Mai người ta về thành phố, biết có còn nhớ đến một góc riêng buồn của cao nguyên đầy nắng và gió này không?”. Siết chặt tay Tr. mà nghe tim mình nghèn nghẹn.
Ôi! Cái ngày xưa ấy biết bao kỷ niệm buồn vui. Những ngày mà trong chúng ta không có khái niệm thời gian; chỉ biết giữa chúng mình luôn có những đụn cát cao, nơi in dấu chân trần mình sánh bước dưới những đêm trăng. Nơi mà nắng rát bỏng bàn chân và những đợt gió luôn trêu người thế mà đã là điểm tựa buồn vui và những ngày tháng khó thể phai của chúng mình. Những con đường nơi đó như thổn thức dưới đêm trăng, bởi dường như chúng cũng hiểu được tâm trạng của chúng mình. Ước sao được trở về cái ngày xưa ấy! Vẫn chỉ là ước mơ phải không Tr.? Mà ước mơ giữa chúng mình đã hơn một lần hóa thành hoài vọng mù xa…
Không biết Tr. còn nhớ không? Cái đêm chuẩn bị về thành phố, cả hai đứa đều nhìn nhau với những đôi mắt ướt. Không gian nơi Cao Nguyên đầy gió như có gì níu kéo bước chân qua. Tôi không muốn rời xa Tr., cũng không muốn rời xa đồi cát, xa một góc riêng buồn của Cao Nguyên. Tr. chép vội những dòng chữ nguyệch ngoạc với đôi mắt đẫm ướt từ lúc nào tôi cũng không nhớ nữa …
Trăng về khuya như chênh chếch một nỗi niềm hoài cảm. Những cái ngoéo tay đầm đầy nước mắt cứ làm tôi day dứt khôn nguôi vì mình đã hơn một lần lỗi hẹn… Tôi chợt lặng đi bởi nhịp trống trường như vang vọng đâu đây … Thì ra, bây giờ đã là tháng mười. Một lần nữa bỏ lại sau lưng Cao Nguyên đứng rưng buồn cùng mùa hạ đã qua. Cao Nguyên ơi! Tr. ơi! Hãy tha lỗi cho những vụng về và nông nổi của mình ngày ấy. Bởi tôi luôn cao vọng mà cuộc sống đời thường đã dạy tôi sau những lần vấp ngã. Giờ mình tôi giữa đêm khuya nơi cao nguyên đầy gió, tôi muốn tận mặt xin lỗi Tr. và tạ tội cũng Cao Nguyên vì đã hơn một lần lỗi hẹn. Gió như nói cùng tôi bao nỗi niềm tâm sự. Tr. không trách tôi; Cao Nguyên không buồn tôi mà như nói với tôi một điều gì bâng quơ và tiếc nuối …
Nhưng thời gian vụt trôi qua… giờ Tr. đã chuyển công tác xa. Đêm Cao Nguyên vốn đã buồn lại càng buồn hơn. Những kỷ niệm khó phai giữa Tr. và tôi bỗng chốc nhạt nhòa cùng năm tháng. Phố cũ như khóc cho mối tình vụn vỡ. Phải chi ngày ấy đừng là tháng mười, để mỗi khi những chiếc lá cuối thu còn vương lại thì ai đó, có cả Tr. và tôi không phải thổn thức suy tư và tiếc nuối về những tháng năm đã cũ. Ở nơi xa, biết Tr. có hiểu cho tôi – người không mong nhận được sự tha lỗi dẫu muộn màng. Khoảng cách giữa chúng mình vẫn vẹn nguyên bài thơ tình ngày ấy. Chỉ tiếc rằng, giờ ngâm nga như có gì lạc điệu.
Những con đường nồi nhớ, phố không trăng, những đồi cao với nắng hanh gió cát, những con đường đã qua, và cả những ngọt ngào của ngày xưa… nơi cao nguyên gió cát.
Ướt gì ôm nắng Cao Nguyên
Để tim ai ấm vẹn nguyên tình đầu.
Trương Thanh Tòng