+--+--+--+Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam+--+--+--+
+--+--+--+--+Độc lập - Tự do - Hạn phúc +--+--+--+--+--+
:::::::::::::::::LỜI SÁM HỐI MUỘN MÀNG:::::::::::::::::
Kính gửi: Thầy giáo chủ nhiệm kiêm Thạc sĩxxxx xxx xxx
Tên em là: xxx xxxx xxxx. Học sinh lớp: 11.
Thầy thân mến.
Là một học sinh ngoan trong lớp, em nghĩ mình không cần che dấu những khuyết điểm của mình.
Trong
thời (gian) gian sinh hoạt và học tập tại lớp, em thấy mình vừa có
những ưu điển cần được khen thưởng như: đi học thêm chuyên cần, đúng
giờ. Chấp hành tốt 5 điều cấm. Đồng phục đúng quy định. Học bài và làm
bài đầy đủ trước khi vào tiết học. Không nói chuyện và làm chuyện riêng
như một số bạn ngồi cạnh: Vân, Thùy, Huy, Hùng, Long.... Em luôn trật
tự trong các giờ học.
Ông cha ta có câu:
"Nhất tự vi sư
Bán tự vi sư"
Em luôn biết kính trọng thầy cô giáo, không như một số bạn hiện nay, gọi thầy (cô) là ông (bà). Thật đáng trách.
Tuy
nhiên, do một số lí do chủ quan và khách quan, em vừa mắc một số
khuyết điểm. Trong cuộc sống ai cũng có làn vấp ngã, nhưng chúng ta
phải biết đứng dậy, tìm thằng xô mình ngã. Em cũng không ngoại lệ.
+Vì
một phút nông nổi, em vừa làm bạn bên cạnh bị ghi sổ đầu bài. LỖI TẠI
AI....LỖI TẠI AI...!!!???? Những suy nghĩ trong em, giờ đang chia làm
2.
Trong Tam Tự Kinh có viết:
Nhân chi sơ
Tính bẩn sẵn"
Con
ngừoi sinh ra vừa vậy, ai cũng như ai, và em cũng thế. Em vừa đánh đập
lớp trưởng. Cướp trước bạn giàu chia cho bạn cùng kiệt (thành viên
cùng kiệt nhất lớp là e). Lừa thầy phản bạn. Đã nhiều em hứa sẽ không
tái phạm nhưng "còn đâu nữa lời vừa hứa, giờ *t bay, khi con tim em vừa
chót mang đổi thay.Nhưng "giờ thì em hứa để làm gì, sẽ không còn là
gì. Hứa còn được gì. Thầy trách em để làm gì.
Vào ngày
08/12/2010. Tại Nghệ An TỈnh, Vinh Thành Phố, Lê Lợi Phường, Vinh 2
Trường, 11T3 Lớp. Tiết 2, lúc 14h12", trong tiết Sinh học, vì quá mệt
mỏi nên em vừa chợp mắt một lúc. Lúc ngủ, em vừa mơ về "ngôi nhà và
những đứ trẻ","ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi..." Bất chợt, "nghe
trong gió có tiếng của cô, nghe trong lớp có tiếng "cô tề" em giật mình
ngẩn ngơ khi cô đang kề cạnh em.Một lần nữa nước mắt lại rơi, một lần
nữa ghi sổ đầu bài. NHƯNG, có những lúc chuyện nhỏ tưởngcoi nhưkhó, có
những lúc thấy lo nhưng tất cả chuyện lại chẳng nhằm nhò. Và chuyện này
rồi cũng quyên.
Lại một ngày, một ngày nữa vừa qua:
Vinh
ngày 10 tháng 12 năm 2010: Hôm nay em tới trường sớm. Gặp một số bạn
và tâm sự với bọn chúng. Em kể về chuyện hôm qua em làm như sau:
Tôi
Tới Trường Thấy Thầy Trần Truồng Tập Thể Thao,Thân Thể Thầy Trắng
Trẻo. Thấy Thế, Tôi Tập Trung Tư Tưởng Tự Tin Tiến Tới Tì Thầy Trên
Tường Túm Tóc Tát Thầy Thâm Tím. Tiếp Teo Tôi Tiểu Tiện Trên Thân Thể
Thầy. Thấy Thầy Trơ Trẽn Thèm Thuồng Thích Thú. Tôi Tè Tiếp. Tôi Tức
Tối Thanh Toán Trả Thù Thầy Tất Thảy Tại Tuần Trước Trong Tiết Thể Thầy
Thử Thước Trên Trốc Tôi. Tinh Thần Tôi Tàn Tạ. Thân Thể Tôi Tan Tác.
Tôi Tiếp Tục Tra Tấn Thầy.
Thư thầy, thật tình "Em yêu phút
giây này. Làm sao có thể nào quyên. Ngày xưa thầy dạy dỗ. Khi em tuổi
còn thơ". Nhưng bây giờ em vừa lớn. Đẫ biết vấp ngã thì phải đứng đạy
tìm thằg xô mình ngã để xô nó ngã.
Đã đến lúc con đường phải rẽ lối
Và cuộc sống em nay vừa khác xưa
Cho sù vừa cố gắng đắp xây rất nhiều
Đây
là " Ngày Buồn Nhất" của em. Ngày ngày tháng thángcoi nhưtrong mơ khi
Từng dòng kí ức tìm về bên tôi. Nắng tắt trên con đường dài, kí ức hôm
qua mệt nhoài. Quá khứ chỉ là quá khứ. Không nên giữ lại làm gì. Nhìn
về từng ngày vừa đi qua đây ẫn thế đấy lắm đắng cay. Hết rồi chuyện xưa
đừng buồn nữa đừng ngồi vu vơ. Dẹp hết, dẹp hết, gột sạch hết. Ngày
dài vừa chết còn gì mà nhắc đến, điều cần làm là...vui lên ! Nhìn về
đường dài còn bao chông gai,Níu kéo mãi có thấy ai ? Ngỡ rằng vụt bay
nụ cười ấy nụ cười em đây. Lột xác, lột xác thành người khác,Nặng nề
ngày tháng còn gì buồn chán bay lên bay lên vỡ nát !Cho ta vui như lúc
bé thơ e ngại. Sớm hôm không mệt nhoài. Vâng. Em mong thầy cho lem "làm
lại từ đầu".
Tất cả lỗi lầm từ đầu học kì 1 đến bây giờ chỉ
bấy nhiêu thôi. Em tự nhận thấy em vừa thấy mình sai, biết sửa chữa và
điều quan trong nhất là em vừa thành thật trong tất cả chuyện. Người
xưa có câu: Không biết không có tội. E tuổi còn nhỏ, chưa biết suy nghĩ
trong tất cả chuyện. Chưa hiểu gì về sự đời nên cũng được co vào típ
người "không biết" => em tự nhận thấy mình không có lỗi trong những
gì mình vừa làm.
Tự xếp loại: Tốt
lý do khiến biladen chết ^^
+--+--+--+--+Độc lập - Tự do - Hạn phúc +--+--+--+--+--+
:::::::::::::::::LỜI SÁM HỐI MUỘN MÀNG:::::::::::::::::
Kính gửi: Thầy giáo chủ nhiệm kiêm Thạc sĩxxxx xxx xxx
Tên em là: xxx xxxx xxxx. Học sinh lớp: 11.
Thầy thân mến.
Là một học sinh ngoan trong lớp, em nghĩ mình không cần che dấu những khuyết điểm của mình.
Trong
thời (gian) gian sinh hoạt và học tập tại lớp, em thấy mình vừa có
những ưu điển cần được khen thưởng như: đi học thêm chuyên cần, đúng
giờ. Chấp hành tốt 5 điều cấm. Đồng phục đúng quy định. Học bài và làm
bài đầy đủ trước khi vào tiết học. Không nói chuyện và làm chuyện riêng
như một số bạn ngồi cạnh: Vân, Thùy, Huy, Hùng, Long.... Em luôn trật
tự trong các giờ học.
Ông cha ta có câu:
"Nhất tự vi sư
Bán tự vi sư"
Em luôn biết kính trọng thầy cô giáo, không như một số bạn hiện nay, gọi thầy (cô) là ông (bà). Thật đáng trách.
Tuy
nhiên, do một số lí do chủ quan và khách quan, em vừa mắc một số
khuyết điểm. Trong cuộc sống ai cũng có làn vấp ngã, nhưng chúng ta
phải biết đứng dậy, tìm thằng xô mình ngã. Em cũng không ngoại lệ.
+Vì
một phút nông nổi, em vừa làm bạn bên cạnh bị ghi sổ đầu bài. LỖI TẠI
AI....LỖI TẠI AI...!!!???? Những suy nghĩ trong em, giờ đang chia làm
2.
Trong Tam Tự Kinh có viết:
Nhân chi sơ
Tính bẩn sẵn"
Con
ngừoi sinh ra vừa vậy, ai cũng như ai, và em cũng thế. Em vừa đánh đập
lớp trưởng. Cướp trước bạn giàu chia cho bạn cùng kiệt (thành viên
cùng kiệt nhất lớp là e). Lừa thầy phản bạn. Đã nhiều em hứa sẽ không
tái phạm nhưng "còn đâu nữa lời vừa hứa, giờ *t bay, khi con tim em vừa
chót mang đổi thay.Nhưng "giờ thì em hứa để làm gì, sẽ không còn là
gì. Hứa còn được gì. Thầy trách em để làm gì.
Vào ngày
08/12/2010. Tại Nghệ An TỈnh, Vinh Thành Phố, Lê Lợi Phường, Vinh 2
Trường, 11T3 Lớp. Tiết 2, lúc 14h12", trong tiết Sinh học, vì quá mệt
mỏi nên em vừa chợp mắt một lúc. Lúc ngủ, em vừa mơ về "ngôi nhà và
những đứ trẻ","ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi..." Bất chợt, "nghe
trong gió có tiếng của cô, nghe trong lớp có tiếng "cô tề" em giật mình
ngẩn ngơ khi cô đang kề cạnh em.Một lần nữa nước mắt lại rơi, một lần
nữa ghi sổ đầu bài. NHƯNG, có những lúc chuyện nhỏ tưởngcoi nhưkhó, có
những lúc thấy lo nhưng tất cả chuyện lại chẳng nhằm nhò. Và chuyện này
rồi cũng quyên.
Lại một ngày, một ngày nữa vừa qua:
Vinh
ngày 10 tháng 12 năm 2010: Hôm nay em tới trường sớm. Gặp một số bạn
và tâm sự với bọn chúng. Em kể về chuyện hôm qua em làm như sau:
Tôi
Tới Trường Thấy Thầy Trần Truồng Tập Thể Thao,Thân Thể Thầy Trắng
Trẻo. Thấy Thế, Tôi Tập Trung Tư Tưởng Tự Tin Tiến Tới Tì Thầy Trên
Tường Túm Tóc Tát Thầy Thâm Tím. Tiếp Teo Tôi Tiểu Tiện Trên Thân Thể
Thầy. Thấy Thầy Trơ Trẽn Thèm Thuồng Thích Thú. Tôi Tè Tiếp. Tôi Tức
Tối Thanh Toán Trả Thù Thầy Tất Thảy Tại Tuần Trước Trong Tiết Thể Thầy
Thử Thước Trên Trốc Tôi. Tinh Thần Tôi Tàn Tạ. Thân Thể Tôi Tan Tác.
Tôi Tiếp Tục Tra Tấn Thầy.
Thư thầy, thật tình "Em yêu phút
giây này. Làm sao có thể nào quyên. Ngày xưa thầy dạy dỗ. Khi em tuổi
còn thơ". Nhưng bây giờ em vừa lớn. Đẫ biết vấp ngã thì phải đứng đạy
tìm thằg xô mình ngã để xô nó ngã.
Đã đến lúc con đường phải rẽ lối
Và cuộc sống em nay vừa khác xưa
Cho sù vừa cố gắng đắp xây rất nhiều
Đây
là " Ngày Buồn Nhất" của em. Ngày ngày tháng thángcoi nhưtrong mơ khi
Từng dòng kí ức tìm về bên tôi. Nắng tắt trên con đường dài, kí ức hôm
qua mệt nhoài. Quá khứ chỉ là quá khứ. Không nên giữ lại làm gì. Nhìn
về từng ngày vừa đi qua đây ẫn thế đấy lắm đắng cay. Hết rồi chuyện xưa
đừng buồn nữa đừng ngồi vu vơ. Dẹp hết, dẹp hết, gột sạch hết. Ngày
dài vừa chết còn gì mà nhắc đến, điều cần làm là...vui lên ! Nhìn về
đường dài còn bao chông gai,Níu kéo mãi có thấy ai ? Ngỡ rằng vụt bay
nụ cười ấy nụ cười em đây. Lột xác, lột xác thành người khác,Nặng nề
ngày tháng còn gì buồn chán bay lên bay lên vỡ nát !Cho ta vui như lúc
bé thơ e ngại. Sớm hôm không mệt nhoài. Vâng. Em mong thầy cho lem "làm
lại từ đầu".
Tất cả lỗi lầm từ đầu học kì 1 đến bây giờ chỉ
bấy nhiêu thôi. Em tự nhận thấy em vừa thấy mình sai, biết sửa chữa và
điều quan trong nhất là em vừa thành thật trong tất cả chuyện. Người
xưa có câu: Không biết không có tội. E tuổi còn nhỏ, chưa biết suy nghĩ
trong tất cả chuyện. Chưa hiểu gì về sự đời nên cũng được co vào típ
người "không biết" => em tự nhận thấy mình không có lỗi trong những
gì mình vừa làm.
Tự xếp loại: Tốt
lý do khiến biladen chết ^^